Dưới đây là chia sẻ của anh Nguyễn Xuân Bình, 36 tuổi, kỹ sư xây dựng, hiện sống tại TP HCM.

Bằng giờ năm ngoái, gia đình tôi gồm bốn người, hai vợ chồng và hai cậu con trai sống tại một căn hộ ở quận 7, TP HCM, trong một khu đô thị được đánh giá là tốt của thành phố. Chung cư của chúng tôi được xây dựng từ đầu những năm 2000, thuộc thế hệ đầu của khu đô thị này. Chúng tôi mua căn hộ này khi chuẩn bị kết hôn vào năm 2007, lúc đó, giá khoảng 1,3 tỷ. Sau hơn 10 năm sống ở đây, chúng tôi vẫn cảm thấy hài lòng với căn hộ của mình và môi trường xung quanh.

Căn hộ của chúng tôi rộng 68m2, có hai phòng ngủ, một nhà vệ sinh. Ban công chỉ rộng 12m2 nhưng vợ chồng tôi vẫn treo được vài giỏ phong lan và đặt vài chậu cây ăn quả như khế, thanh long, ổi, chanh, quất... Các tòa nhà ở đây chỉ cao 5 tầng, mỗi tầng có 6 căn hộ, tất cả chung nhau một thang máy, vì thế các gia đình khá thân thiết với nhau. An ninh và vệ sinh ở đây rất tốt khi hệ thống camera giám sát 24/24h, nhân viên bảo vệ túc trực ngay bên ngoài, lao công quét dọn thường xuyên.

Dưới sân chung cư là công viên, hồ bơi, khu vui chơi trẻ em, khu thể thao người lớn và nhiều ghế công cộng cho mọi người ngồi nghỉ ngơi. Ở đây, chúng tôi cũng không lo bị mất điện vì đã có hệ thống phát điện dự phòng. 

Hàng xóm của chúng tôi đa số đều là dân văn phòng, tầm tuổi vợ chồng tôi, con cái họ cũng tuổi mầm non, tiểu học như con chúng tôi nên chúng tôi dễ hòa đồng. Trong khu này có hơn chục gia đình ngoại quốc. Dù là chủ hay người đi thuê nhà thì ở đây mọi người đều học cách sống lịch sự, không gây ầm ĩ.

Vợ chồng tôi dù khá kỹ tính nhưng không cảm thấy có vấn đề gì khi cho con giao lưu với trẻ con hàng xóm. Bọn trẻ làm quen nhau khá nhanh, và vì trẻ chơi với nhau nên các bố mẹ cũng buộc phải nói chuyện với nhau. Chiều nào đi học về, con tôi cũng chơi ở công viên dưới sân cả tiếng đồng hồ.

Tuy nhiên, sống mãi một nơi cũng buồn, hơn nữa, căn hộ sẽ trở nên chật chội khi bọn trẻ lớn hơn hoặc khi chúng tôi sinh thêm con thứ ba nên năm 2015, chúng tôi đã mua một miếng đất rộng 240 m2 ở một dự án phân lô cách đó không xa. Chúng tôi xây một ngôi nhà rộng 120m2 một trệt một lầu, còn lại làm sân vườn. Ngoài trồng hoa và cây ăn quả trong những chậu nhỏ, bây giờ chúng tôi còn trồng rau sạch. 

Cuối năm ngoái, nhà chúng tôi hoàn thiện. Chờ bay hết mùi sơn, đầu hè này, chúng tôi đã chuyển đến biệt thự sống. Chúng tôi cho thuê lại căn hộ với nội thất đi kèm được 10 triệu/tháng. Theo người môi giới nhà đất, căn hộ của chúng tôi nếu bán bây giờ chỉ được 1,5 tỷ nên hai vợ chồng quyết định giữ lại vì nó có khá nhiều kỷ niệm với gia đình.

Chuyển về nhà mới, bọn trẻ ban đầu rất thích vì nhà rộng rãi, chúng có thể chơi nhiều trò trong nhà. Thế nhưng, chỉ một tháng sau, chúng bắt đầu kêu ở nhà mới buồn quá, không có ai chơi cùng. Hàng xóm ở đây đa số đều là người lớn tuổi, hoặc con cái cũng đã học cấp 3, đại học nên không thích chơi với bọn trẻ nhà tôi. Không có bạn hàng xóm, không được chơi quanh nhà sau khi đi học về, không có bể bơi... khiến hai nhóc con (7 và 4 tuổi) chán nơi ở mới. 

Các gia đình ở đây không mấy giao lưu với nhau. Mọi người thường đi ôtô, có muốn nhìn mặt nhau chào hỏi xã giao cũng khó, về đến nhà là đóng cổng kín mít. Bản thân mỗi nhà đã có sẵn chỗ nghỉ ngơi trong khuôn viên của mình nên họ không có nhu cầu ra ngoài đường dạo làm gì.

Thêm nữa, ba lô đất sát vách nhà chúng tôi đều chưa có người ở, một lô đang xây nên vợ chồng tôi cũng phải đóng kín cửa mỗi khi về nhà để tránh bụi. Xung quanh đây, nhiều lô đất vẫn để không, số nhà xây rồi chỉ được khoảng 30% nên vợ tôi cũng bắt đầu không thích khu này vì thấy trống trải, sợ hãi mỗi khi tôi đi công tác. Cô ấy cũng kêu về nhà mới, trông con và làm việc nhà rất mệt. Từ ngày về đây, thời gian dọn dẹp nhà của chúng tôi tốn gấp ba ở chỗ cũ. Nhà tôi chủ trương không thuê người giúp việc để giáo dục con yêu lao động, vợ chồng cùng làm. Bọn nhỏ bây giờ cũng đã được giao làm việc nhà.

Ba mẹ con đang đấu tranh để về nhà lại nhà cũ và tôi đành phải đồng ý dù tôi cảm thấy sống ở nhà mới dễ chịu hơn hẳn. Tôi đang băn khoăn không biết giải quyết biệt thự ra sao khi đã đầu tư khá nhiều tiền bạc và công sức vào đây. Hiện tại, khu này cho thuê nhà cũng không dễ. 

Theo ông Nguyễn Tiến Dũng, giám đốc một công tư môi giới và dịch vụ bất động sản tại TP HCM, những bất tiện như bụi và hiu quạnh tại nơi ở mới của gia đình anh Bình chỉ là tạm thời, bởi tương lai sau này khi các lô đất xung quanh được xây dựng hết thì khu vực này cũng không quá vắng vẻ và sẽ cho thuê được giá. Thời gian nhìn chung sẽ không quá lâu, có thể chỉ 1-2 năm.

Tuy nhiên, ông Dũng cũng cho rằng so với biệt thự, chung cư vẫn có những lợi thế nhất định nhờ có nhiều tiện ích, dịch vụ xung quanh, thậm chí sát nhà, như siêu thị, café, quán nhậu, khu vui chơi trẻ em, công viên, ngân hàng, trường học, nhà thuốc, bể bơi… Cái gì cũng có. Sàn chung cư là một mặt phẳng nên tiện chăm sóc trẻ nhỏ, người già…

Biệt thự là một dinh cơ biệt lập nên nếu ai thích giao lưu với hàng xóm, sinh hoạt cộng đồng thì đây không phải là một địa điểm lý tưởng. Biệt thự phù hợp cho những gia đình muốn yên tĩnh, ở ẩn trong nhà. Ngoài ra, nếu gia đình không thuê người giúp việc thì sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức để chăm sóc biệt thự, nhất là khi nhà có con nhỏ vốn không thể giữ nhà sạch được.

Về khả năng sinh lời, biệt thự cũng như nhà đất, giá cả thường tăng giá theo thời gian gấp vài lần chung cư hoặc giữ giá tốt hơn chung cư, do đất hữu hạn còn nguồn cung chung cư khá dồi dào, các chủ đầu tư tiếp tục bung hàng.

"Tùy thuộc vào mục đích, sở thích, thói quen và từng giai đoạn cuộc đời mà người ta có thể chọn chỗ sống cho phù hợp. Ví dụ, khá nhiều khách hàng mua chung cư ở chỗ chúng tôi là những người trẻ, gia đình trẻ, thích sự thoải mái, thích dịch vụ, tiện nghi. Cũng có không ít gia đình trẻ đã xuống biệt thự ở rồi lại quay trở về chung cư", ông Dũng cho biết.

Hoàng Anh (ghi)

Gửi thắc mắc và chia sẻ kinh nghiệm tiêu dùng, mua nhà đất của bạn tại đây

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top