Gia đình chị Phương Thảo, 30 tuổi, ở Cầu Giấy, Hà Nội, có 4 người cùng mắc sốt xuất huyết. Bệnh dịch kéo đến khiến cuộc sống gia đình chị bị đảo lộn hoàn toàn, kinh tế cũng thâm hụt đáng kể. Dưới đây là chia sẻ của chị, một người cũng đang mắc sốt xuất huyết, về những vất vả, khó khăn khi hết người này đến người khác trong nhà đều mắc bệnh.
Đọc trên báo về dịch sốt xuất huyết bùng phát mạnh tại Hà Nội. Tôi khá lo lắng nhưng không hề nghĩ nó sẽ đến gõ cửa nhà mình, không chỉ một, mà là tận 4 lần.
Người đầu tiên là anh trai tôi, mắc bệnh gần một tháng trước. Gia đình tôi hơi chủ quan nên chỉ cho anh uống thuốc hạ sốt theo dõi tại nhà. Đến hôm thứ tư chưa hết sốt mới đưa ra viện thì bệnh của anh đã biến chuyển nặng hơn, lập tức phải nhập Viện E. Bệnh nhân quá đông nên anh phải nằm giường gấp, kê giữa lối đi trong phòng.
Chị dâu ở nhà trông em bé mới hơn một tuổi nên bố tôi trông anh ở bệnh viện. Không có chỗ nên cả đêm bố phải ngồi ngoài hành lang, thi thoảng lại chạy vào xem anh thế nào. Ban ngày, mẹ và chị dâu đến thay ca chăm anh nên cũng không quá vất vả.
Ở trong viện 3 hôm thấy khả quan hơn một chút nên anh tôi xin về, nghỉ ngơi tại nhà. Khi anh chưa khỏi hẳn thì đến lượt bố tôi mắc bệnh. Lúc này, nghĩ nhà mình có muỗi truyền bệnh nên bố mẹ tôi nói chị dâu bế cháu về bên ngoại "lánh nạn". Đến giờ, chị và cháu vẫn chưa dám về nhà.
Nhà tôi gần một công trường đang xây dựng nên không gian quanh nhà khá ẩm ướt. Lúc đầu, khi tổ dân phố đến phun thuốc, bố tôi lần lữa vì trong nhà có cháu nhỏ, sợ ảnh hưởng đến cháu. Nhưng đến khi bố bị thì không thể không phun.
Nhiều gia đình ở Hà Nội có từ hai người trở lên cùng mắc sốt xuất huyết. Ảnh: Phan Dương. |
Bố không đi viện mà chỉ đi khám, xét nghiệm rồi xin đơn thuốc về nhà uống. Vài ngày sau, lại đến lượt mẹ mắc bệnh. Mọi khi mẹ là người chăm cho cả nhà nên đến khi mẹ ốm cả nhà loạn cả lên. Lúc này, tôi là người duy nhất còn khỏe mạnh nên xin nghỉ làm đưa mẹ đi khám, dậy sớm đi chợ, mua đồ ăn cho bố mẹ rồi đi làm.
May mắn là thời gian này anh tôi gần khỏi hẳn nên anh ở nhà lo cơm nước. Anh làm nghề tự do nên có nhiều thời gian hơn. Tính đến thời điểm hiện tại, anh trai tôi đã nghỉ ở nhà gần một tháng. Anh không có bảo hiểm y tế, nên chữa bệnh tốn hơn mọi người, chi phí tất cả hết gần 4 triệu. Giờ anh nghỉ lâu cũng ảnh hưởng không nhỏ tới thu nhập.
Khi mẹ bị ốm, bố tôi cố gắng ăn uống, dùng thuốc đều đặn nên chỉ mất một tuần là gần như khỏi hẳn. Bố vừa khỏi bệnh, lại tất tả chăm mẹ nên người gầy rộc hẳn đi. Mẹ bình thường làm việc gì cũng nhanh nhẹn, cẩn thận, nhưng giờ bị ốm nằm một chỗ chẳng thiết ăn uống gì. Có lẽ vì chẳng ăn được bao nhiêu nên mẹ yếu, hơn một tuần vẫn chưa thấy đỡ hơn. Bố làm đủ mọi cách, hỏi mẹ thích ăn gì, bưng cơm lên tận phòng, mẹ chỉ ăn một chút rồi lại nằm xuống luôn.
Bệnh dịch khủng khiếp ấy cuối cùng cũng không buông tha cho tôi, người duy nhất trong nhà còn khỏe mạnh. Tôi đã bị nó quật ngã được 4 ngày, giờ người đau nhức, mệt mỏi chẳng muốn làm gì. Tôi chỉ thương bố và anh, bệnh mới khỏi, giờ lại gánh thêm một bệnh nhân nữa.
"Hai mẹ con phải nhìn bố đây này, tấm gương sáng luôn. Phải ăn nhiều mới có sức, mới khỏe nhanh được", ngày nào bố cũng nói với hai mẹ con tôi như thế.
Tôi có cảm giác cả nhà mình như một bệnh viện thu nhỏ, khi hết người này lại tới người khác mắc bệnh. Bệnh nhân vừa ốm dậy trở thành y tá, chăm cho bệnh nhân khác. Giờ tôi chỉ có một mong ước duy nhất là cả nhà chóng khỏi bệnh, để cháu về nhà, gia đình lại quây quần, rộn tiếng cười như trước.
Phương Thảo
Post a Comment