"Trong túi anh chỉ còn 100 nghìn đổ xăng. Anh đồng ý cho em ăn một suất gà rán ú ụ, để rồi phải dắt bộ 3 km vì xe hết xăng".

Chị Duyên, 28 tuổi, một bà mẹ hai con quê Phú Thọ, lấy chồng ở Minh Khai, Hà Nội. Chồng chị, anh Linh, làm nghề lái xe nhưng nay tạm thời nghỉ việc trông con để vợ đi làm nhân viên văn phòng. Anh chị yêu nhau từ khi chị còn là sinh viên năm thứ hai. Mối tình kéo dài 4 năm và cách đây 5 năm họ đã tổ chức một đám cưới hạnh phúc. Status "chê chồng" khô khan, không lãng mạn của chị trên Facebook mới đây khiến các chị em hâm mộ.

Làm vợ chồng với nhau 5 năm chưa bao giờ thấy chồng nói tình cảm được một câu anh - em, mà toàn tao với mày. Chưa bao giờ thấy được một lần lãng mạn như thế nào. Có những lần định lạc lối, định bước sai. Lão chồng lại kéo về, đơn giản chỉ có câu: "Thôi, đi về".

Vợ chồng với nhau kể cả lúc yêu hay cưới đến giờ cũng chẳng bao giờ có chuyện đi du lịch, hưởng tuần trăng mật hay xem phim. Cũng chẳng bao giờ có hoa hay quà. Vợ cũng chưa bao giờ trách bởi nếu lúc nào vợ thiếu đồ gì đó chồng lại mua cho. Nhớ năm đầu tiên yêu nhau, chồng đi Nha Trang, vợ ở nhà bị câu mất điện thoại. Vợ mếu máo kể lể. Công tác về, chồng về đưa cho hai triệu đồng: "Tiền tao được cho để đi chơi. Tao không mua quà về. Lên xe tao đèo đi mua điện thoại mới".

Tết đấy là sinh viên không có tiền mua quần áo mới. Chồng thì đang cần một đôi dép. Vợ bảo thôi để em về xin tiền bố mẹ mua quần áo, anh mua dép trước đi. Chẳng nói, chẳng rằng anh đèo em đi mua quần áo trước.

Khi yêu được hai năm, anh kể lại, lúc mới quen em đòi đi ăn gà rán. Trong túi anh có 100 nghìn đổ xăng. Anh đồng ý cho em ăn một suất ú ụ. Còn anh chỉ uống nước ngọt. Sau khi chở em về nhà, anh phải dắt bộ 3 km vì xe hết xăng giữa đường. Lòng em đắng.

co-gai-che-chong-ha-noi-khien-chi-em-phat-ghen

Chị Duyên khoe ảnh chồng đang nấu cơm, khi viết status này.

Lúc yêu nhau em đỏng đảnh. Hôm đấy em phi xe lên cầu uống nước với bạn, gặp trời mưa không về kịp. Đường trơn em thấy mấy người tay lái yếu ngã ra đường. Sợ quá, em gọi cho anh lên đón. Miệng anh mắng: "Mưa gió còn đi chơi". Thế mà 20 phút sau anh đi bộ mang áo mưa lên đón. Em cảm động.

Lúc cưới về lại có em bé luôn. Em than mệt kêu đau người. Anh chẳng ngại massage, bóp chân hay gãi ngứa nhưng miệng anh chẳng nói được một câu: "Em vất vả quá".

Em ốm, anh chạy đi, chạy lại. Cái gì tốt anh mua. Cái gì cần anh sắm. Đêm thức trông em nhưng chưa bao giờ anh nói được câu: "Em mau khỏe nhé".

Có con, anh học thay tã, học cho con ăn, học tắm cho con. Đêm con khóc, anh cũng dậy bế con, công việc nhà anh cùng em xẻ nửa, nhưng chẳng bao giờ anh nói được câu: "Thương em nhất".

Lão chồng em là người như thế đấy. Chẳng có gọi là lãng mạn hay văn hoa. Lão ý chỉ có hành động thôi. Em cần chi nữa. Về nhà thấy chồng nấu cơm như thế này em cũng đủ ấm lòng rồi".

Tâm sự với VnExpress, chị Duyên cho biết, theo thời gian chị càng yêu và trân trọng chồng hơn. Chị nhớ mãi đợt năm 2014 khi con nhỏ bị sởi. Chị cho đi xét nghiệm rồi nhưng bác sĩ bảo không phải bệnh này. Đến đêm thứ 6 con mọc ban ra khắp người, phải đi bệnh viện gấp. Vào viện hôm thứ 7 thì chủ nhật con yếu dần. Bác sĩ bảo sởi đã nhiễm vào phổi, phải cấp cứu. Chị không còn đủ tỉnh táo nữa, mọi việc chồng lo hết.

"Một mình chồng ôm con, chườm con cho đến sáng. Không phải một ngày mà hai tuần, đêm nào cũng thế. Chồng chăm con và vợ đến nỗi mấy cô hộ lý bảo nếu sáng thấy chồng nằm giường nào thì để cho chồng ngủ vì ai cũng biết anh đã thức cả đêm trông con", chị Duyên chia sẻ.

Con nằm viện 21 ngày thì chị lại phải vào viện cấp cứu vì đau dạ dày và có một viên sỏi ở túi mật rất to. Sau đó chị phải phẫu thuật dạ dày và sỏi mật, con thì phải đặt ống viêm tai... Cả năm đó con ốm, vợ đau, mình chồng chị cáng đáng hết.

Phan Dương

Post a Comment

 
Top