"Tôi quyết cưới bố của con mình, dù cả hai chẳng yêu nhau, bởi đó là cách duy nhất tôi có thể đưa con về nuôi", người phụ nữ Scotland kể lại.

Bài viết dưới đây là chia sẻ của bà Anne Howartso, ở Scotland trên trang Nnyomdagepe về hành trình đấu tranh của bà để được nuôi con khi làm mẹ từ lúc 16 tuổi:

Trời lạnh cắt da, tôi đứng đợi ở bến xe bus, lăm lăm trong tay món quà cho con gái. Tôi đã dành tất cả số tiền trong túi để sắm một chiếc váy hồng cho con. Dù những ngày đông giá Scotland khắc nghiệt thế nào, mỗi tuần tôi đều vượt hơn 64 km đến với con.

cuoc-chien-de-duoc-nuoi-con-cua-thieu-nu-16-tuoi

Năm đó là 1966, tôi mới vừa 16 tuổi, là bà mẹ đơn thân, ở một vùng quê mà việc "ăn cơm trước kẻng" cực kỳ bị kỳ thị. Thời đó, những cô gái tuổi teen ở các gia đình "tử tế" nếu lỡ sinh con thì sẽ không được phép nuôi dạy em bé của họ. Thay vào đó, em bé sẽ được gửi tới một trại trẻ và sau đó cho làm con nuôi, còn bà mẹ được yêu cầu là phải quên việc này đi. 

Không cô gái chưa chồng nào có thể giữ con lại và không bị chê cười. Nhưng tôi đã vô cùng kiên quyết. Tôi muốn giữ lại đứa con tôi đã đặt tên là Marianne và nuôi dưỡng bé bất chấp sự ngăn cản của bố mẹ và cả xã hội. Đó là một cuộc chiến đẩy tôi đến bờ vực, khiến tôi chống lại gia đình mình, trở thành một cô gái trẻ bị ghét bỏ. Nhưng tôi mặc kệ.

Tuần nào tôi cũng bắt hai tuyến xe bus từ nhà bố mẹ ở Fife (Scotland) tới làng chài xa xôi nơi Marianne đang được nuôi dưỡng để có thể gặp con. Tôi quyết tâm phải đưa con về trước khi bé bị cho đi làm con nuôi.

Hôm đó, vào một ngày tháng 2, tôi mặc cho con chiếc váy hồng mình vừa mua, cho bé bú bình và ôm con vào lòng. Marianne rất xinh xắn với đôi môi chúm chím như nụ hồng, mái tóc đen và làn da hoàn hảo. Và khi mê mải với mùi hương ngọt ngào, trong mát của con, ngắm bé chăm chú nhìn mình, tôi biết tình yêu mình dành cho con là một thứ đam mê mãnh liệt. Tôi không thể và sẽ không bao giờ bỏ con.

Khi phải xa con ngày hôm đó, tôi thấy tim mình đau nhói. Một kế hoạch đã lóe lên trong đầu tôi: Tôi sẽ cưới bố bé, ngay cả khi không ai trong hai chúng tôi thực sự yêu nhau - bởi vì cách này sẽ là giúp tôi giữ được con. 

Tôi nhận một công việc trong thư viện để kiếm tiền và được độc lập. Tôi bắt đầu tìm gặp lại bạn trai - bố của Mariane, mà không để bố mẹ biết. Anh ấy đã bị cấm cửa khi mọi người trong nhà phát hiện tôi có bầu.

Tôi biết kế hoạch đưa Marianne về với mình phụ thuộc vào việc cưới anh ta, nhưng khi đó anh mới 20 tuổi và suốt trong tháng hai chúng tôi bị chia tách, tôi ngờ rằng anh đã bắt đầu mối quan hệ mới. 

Dù vậy, tôi vẫn quay lại. Ban đầu anh ta khẳng định rằng mình vẫn say mê và muốn cưới tôi, nhưng một hôm, anh lại nói đã thay đổi quyết định kết hôn. Giây phút đó, mọi giấc mơ của tôi bỗng tan vỡ. "Nhưng chúng ta phải cưới, bắt buộc phải cưới", tôi lặp đi lặp lại, hầu như hoảng loạn với nỗi sợ hãi bởi tôi biết đó là cách duy nhất để mang được con gái về.

Một cách miễn cưỡng, anh đồng ý và chúng tôi nhanh chóng đăng ký lễ cưới chính thức vào tháng 5/1967. "Chúng con sắp kết hôn, chúng con sẽ nuôi Marianne và bố mẹ chẳng thể làm gì để ngăn con làm việc đó", tôi nói với mẹ bằng sự nổi loạn, hiếu thắng khi ngày cưới đã được ấn định.

cuoc-chien-de-duoc-nuoi-con-cua-thieu-nu-16-tuoi-1

Bà Anne Howartso và con gái Marianne hiện tại. Ảnh: Graeme Hunter Pictures.

Mọi thứ đã là chuyện của 50 năm trước, tôi đã chống lại quy định, làm đám cưới không được sự đồng ý của bố mẹ và trở thành mẹ của cô con gái tôi hết mực yêu thương. Và bất chấp những đau đớn khôn nguôi mà tất cả những điều đó gây ra, tôi không hối tiếc gì.

Ký ức về ngày tôi có bầu Marrianne lại hiện về. Bà mẹ khắc khổ Winnie và ông bố đạo đức cứng nhắc Phil của tôi, phải mang gánh nặng bởi sự kỳ thị về đứa con gái đang đi học lại không chồng mà chửa, và họ đã lên kế hoạch để con gái tôi đi làm con nuôi cho một gia đình trung lưu tử tế sau khi nó chào đời. Họ chẳng để ý đến sự quyết tâm của tôi. Họ không nhận ra rằng từ khoảnh khắc cảm nhận được một sinh linh đang lớn trong cơ thể mình, tôi biết bản thân sẽ không bao giờ bỏ con.

Tôi có bầu lúc 15 tuổi. Tôi là đứa con duy nhất và là niềm tự hào của bố mẹ, là học sinh xuất sắc ở trường. Nhưng niềm hy vọng của gia đình dồn vào tôi đã vỡ vụn khi tôi có thai.

Chúng tôi sống trong một ngôi nhà tranh ở một cộng đồng nhỏ luôn gắn bó với nhau. Bà mẹ kín đáo của tôi là kiểu phụ nữ luôn mặc váy dài quá gối và luôn đỏ mặt trước cảnh có chút tế nhị trên TVSau này tôi mới biết chính mẹ từng có quan hệ trước hôn nhân và người nuôi dưỡng, được bà gọi là "mẹ" chính là bà ngoại của bà, còn người "chị gái" mới là mẹ ruột của bà.

Có lẽ nỗi nhục này đã càng khiến bà quyết tâm phải nuôi dạy tôi trở thành cô gái đoan trang. Nhưng cũng giống như bất cứ cô gái tuổi teen nào, tôi háo hức, tò mò tìm hiểu về nó. Vì vậy, khi quen bạn trai tôi cho rằng đó là tình yêu. Sau vài tháng, chúng tôi đã ngủ với nhau

Không phải tôi mù tịt về chuyện tránh thai nhưng tôi luôn mặc định rằng mình sẽ không dính bầu được. Nhưng 7 tháng sau, tôi biết mình đã sai. Tôi đã vô cùng sợ hãi. "Chúng ta sẽ giữ con lại. Chúng ta sẽ cưới nhau", tôi nói với người yêu và anh ấy đồng ý.

Nhưng tôi không kể với bố mẹ. Rất ngây thơ, tôi tin mình sẽ giấu được họ và tự đương đầu được việc này. Tôi ấp ủ ý tưởng lãng mạn sẽ bỏ trốn cùng con và bạn trai.

Nhưng cuối cùng, những lời đồn thổi đã đến tai mẹ tôi. Bạn trai tôi được triệu tới và bị bảo rằng: "Con bé sẽ ở đây. Cậu sẽ không bao giờ được đến gần nó nữa". Ba tháng cuối thai kỳ, tôi nghỉ học và không khác gì một tù nhân trong nhà mình. Người yêu viết thư cho tôi mỗi ngày, và với sự cho phép của bố mẹ, tôi cũng viết lại. Anh ấy gửi cho tôi những tin tức mới của mình, còn tôi vẽ ra giấc mơ sẽ sớm có cuộc sống gia đình cùng anh và đứa con.

"Đừng ra ngoài để hàng xóm thấy con", mẹ dặn tôi. Suốt mùa hè đó, niềm vui duy nhất là khi tôi cảm nhận được con cựa quậy trong bụng mình. Tôi chỉ được phép gọi cho một người bạn duy nhất là Linda Wilkinson. Chúng tôi bí mật nói về chuyện bỏ trốn của tôi.

Chỉ có một người lớn ủng hộ mục đích của tôi, cô Arton, là nhân viên xã hội. "Chẳng có lý do gì khiến con bé không thể kết hôn và nuôi con", cô nói với mẹ tôi và bà đã vô cùng tức giận, đến nỗi đẩy cô ra khỏi cửa.

Trong khi đó, tôi co lại trong vỏ ốc tự bảo vệ của mình. Tôi chỉ nghĩ tới một điều, phải tìm ra cách giữ con. Khi một mình đến bệnh viện phụ sản để sinh con, tôi hoảng sợ nhưng cũng đầy hy vọng. Marianne chào đời vào sáng sớm 27/9/1966 và khi con được trao tới, tôi thấy mình ngập chìm trong niềm hạnh phúc, tình yêu lớn lao. Tôi quyết phải bảo vệ con.

Khi Marianne được 8 tháng, tôi cưới bố bé. Bố mẹ tôi vô cùng phẫn nộ. "Mày không được nuôi đứa trẻ đó ở đây", mẹ tôi tuyên bố. Đúng lúc đó người bạn thân của tôi đến. Gia đình họ đã cho tôi ở nhờ một thời gian ngắn. 

Vậy là tôi bắt đầu cuộc sống hôn nhân, một bà mẹ tuổi teen, cùng gia đình cô bạn ấy. Chính mẹ cô đã dạy tôi cách tiệt trùng bình sữa khi cho con bú bình, cách dùng tã.

Marianne lớn dần và phát triển tốt. Bố tôi có đến thăm nhưng mẹ thì không bao giờ. Cuộc hôn nhân khi còn quá trẻ của tôi nhanh chóng kết thúc sau 3 năm. Sau đó không lâu tôi gặp người đàn ông hiện tại, anh Ian. Anh hơn tôi 10 tuổi, là một người tốt bụng, ấm áp. Chúng tôi đã ở bên nhau 46 năm. Anh là một ông bố tuyệt vời của cả Marrianne và hai đứa con nữa của chúng tôi. 

Marianne hiện gần 50 tuổi và là mẹ của một cô con gái 16 tuổi. Con bé sống ngay gần tôi và hai mẹ con vẫn vô cùng gần gũi.

Tôi 66 tuổi và đã nghỉ hưu. Bố và mẹ tôi đều đã qua đời nhưng trước khi họ mất, chúng tôi đã hòa giải. Tôi không còn oán giận họ nữa. Tình yêu của tôi dành cho Marianne vẫn không gì so sánh được. Và khi nghĩ đến việc mình đã phải vất vả thế nào để giữ con, tôi càng yêu con nhiều hơn.

Vương Linh

Post a Comment

 
Top