Nếu ai đó chê bai việc tôi chỉ có mẹ, tôi sẵn sàng bày tỏ: "Cháu thiếu bố chứ không thiếu đức hạnh", và sống tốt để chứng minh điều đó.
Tuệ Nhi, 27 tuổi, hiện kinh doanh thời trang tại Ngô Quyền, Hải Phòng, có đam mê đọc sách và viết lách. Nhi cho biết, cô lớn lên đã không có bố, ở cùng bà và mẹ. Người đáng lẽ ra cô phải gọi là bố ở cách nơi cô sống không xa. "Nhà ông chỉ cách mẹ con tôi vài bước chân, cũng có lúc chạm mặt nhưng chưa bao giờ nói chuyện, cứ như người dưng thôi", cô gái kể lại.
Nhi kể, từ nhỏ tới lớn, cô chưa bao giờ thấy mẹ nói hay thể hiện sự oán giận với người ấy và điều đó cũng "lây" sang cô. "Chính tư tưởng không bao giờ đổ lỗi cho người khác hay số phận của mẹ đã tạo lên một phần tính cách của tôi: Độc lập và tự chịu trách nhiệm về cuộc đời. Tôi không ghét bố, bởi vì thực tế là ông ấy cũng không làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi cả. Lớn lên một chút thì nghĩ, coi như nhờ ông ấy mà tôi mới có mặt trên đời", cô nói.
Tuệ Nhi, 27 tuổi, chưa bao giờ cảm thấy mặc cảm và khuyết thiếu khi không có sự hiện diện của người cha trong cuộc sống của mẹ con cô. Ảnh: NVCC. |
Cuộc sống khó khăn vì mẹ mất khả năng lao động, bà ngoại qua đời, song Nhi đã nhận được sự trợ giúp của nhiều vòng tay, từ thầy cô đến bạn bè. "Cuộc sống có lẽ đã công bằng với gia đình tôi, khi một người quay lưng đi thì xã hội lại rộng lòng che chở", Nhi bộc bạch.
Gần đây, tình cờ thấy một tin nhắn của một người bạn chia sẻ trong nhóm kín trên Facebook về tình cảnh bạn trai cô không muốn dùng họ của mình đặt tên cho con, Nhi muốn viết lại câu chuyện của chính mình để chia sẻ với các bà mẹ đơn thân.
"Người phụ nữ nào cũng muốn có chồng, con mình có cha. Nhưng khi họ không thể có được nó, nếu cứ tranh cướp, cứ oán giận thì cuộc đời sẽ lại càng cay đắng hơn. Chi bằng chấp nhận, cái gì mình có thì là của mình và sống với nó thật tốt", cô bày tỏ.
Bài viết của Tuệ Nhi trên trang Facebook cá nhân của cô sau ba ngày đăng đã thu hút hơn 16.000 lượt thích và cảm động, gần 3.300 lượt chia sẻ và 1.300 người bình luận.
Giấy khai sinh tôi mang họ mẹ, trống tên bố suốt 27 năm qua. Chẳng sao, tôi đi học vẫn là con ngoan, trò giỏi, bạn bè trong lớp tuyệt đối không ai dám trêu chọc tôi câu gì. Vì tôi chỉ thiếu một cái tên trong tờ giấy kia thôi, còn lại tất cả đều đầy đủ.
Đoạn tin nhắn từ một người bạn chia sẻ tình cảnh bị bạn trai phụ bạc, từ chối không muốn đặt họ mình cho con chính là nguồn động lực để Tuệ Nhi viết bài chia sẻ với các bà mẹ đơn thân về chính câu chuyện của cô. |
Mẹ tôi hạnh phúc vì sinh tôi ra không khiếm khuyết điểm gì. Đi học tôi đủ điểm số, ra đời tôi đủ nhân cách. Tôi sống rất bình thường, hình như chẳng tồn tại sự mặc cảm.
Chỉ duy nhất đợt vừa rồi, tôi làm hộ chiếu, cần xác nhận giấy tờ, anh công an phường mới móc máy làm khó: "Không có bố thì không có dấu nhá". Được thôi, tôi kẹp một tờ xanh vào giấy khai sinh, xong. Rồi bạn sẽ thấy, sự bản lĩnh và túi tiền của mình sẽ giúp giải quyết khó khăn tốt hơn một người đàn ông vô trách nhiệm.
Kể cả khi tôi yêu một ai đó, họ đưa về ra mắt, tôi vẫn bảo mình ở với mẹ thôi. Nếu họ có chê bai gì, tôi sẵn sàng bày tỏ: "Cháu thiếu bố chứ không thiếu đức hạnh" và cứ thế mà sống để chứng minh điều đó. Tôi nghĩ một người yêu thương tôi, sẽ yêu những gì tôi có và cả những gì tôi thiếu sót. Nếu chỉ vì tôi không có bố mà thấy giá trị của tôi thấp đi, thì xin lỗi, tôi cũng chẳng cần vui vẻ với những con người có suy nghĩ thiển cận như vậy.
Tôi không phải là mẹ đơn thân nhưng người đẻ ra tôi là bà mẹ đơn thân - một người đàn bà nghèo khó và thương tật, âm thầm một mình nuôi con dù cha nó sống cách đó có vài bước chân. Nhưng mẹ tôi không cần xin một cái tên vào giấy khai sinh hay một bát gạo cho con dư bữa cháo. Đàn bà lãi đứa con là đủ!
Tôi lớn lên trên sự bội bạc và trưởng thành trong sự hy sinh, đến giờ vẫn chẳng ai nhận ai, định nghĩa "cha" trong tôi không tồn tại. Có thể người ngoài sẽ nghĩ tôi thiệt thòi, sẽ thương xót vì tôi thiếu điểm tựa. Nhưng tôi nói tôi ổn và tôi sống để chứng minh sự thất bại của mẹ tôi trong hôn nhân không có nghĩa bà sẽ thất bại trong việc giáo dục con cái hay bản thân nó sẽ thất bại khi bước vào đời.
Trải nghiệm không cha 27 năm, tôi muốn chia sẻ những cảm nhận chân thật này cho các bạn, cảm nhận từ một người con, để các bạn có thể hiểu thêm đôi chút về con đường mình sẽ đi sắp tới. Đừng quá lo sợ vì con người được sinh ra trong hoàn cảnh nào rồi họ cũng sẽ thích nghi được cả. Quan trọng là định hướng và giáo dục, là môi trường học tập và sinh sống... Tất cả sẽ tạo nên tính cách, tương lai của những đứa trẻ. Một cuộc đời không cha có thể sẽ gai góc hơn, cay đắng hơn, bù lại sẽ độc lập và bản lĩnh hơn.
Nếu đứa bé không có một người cha tốt, bạn hãy cố gắng trở thành một người mẹ tốt và nuôi dạy con mình thật tốt. Rồi khó khăn nào cũng sẽ đi qua, không bằng cách này thì cách khác, hạnh phúc bình yên sẽ quay trở lại.
Tuệ Nhi
Post a Comment