Bài chia sẻ dưới đây là của anh Keir MacKenzie, ông bố đã sút gần 6,5 kg vì stress và kiệt sức sau 3 tháng ở nhà chăm con thay vợ, trên Telegraph:

Thấy vợ có vẻ rất nhàn nhã khi ở nhà chăm con và dọn dẹp, nấu ăn, cho con ngủ trước khi chồng đi làm về, tôi đã chẳng nề hà khi gật đầu hoán đổi vị trí này với cô ấy vài tháng. 

Đó là vào đầu năm 2013, khi vợ tôi tới thành phố Manchester (Anh) công tác cho tờ BBC Breakfast. Trước đó một tiếng, cậu con trai 20 tháng Frank tuổi bắt đầu nôn mửa nhưng cô ấy có vẻ bình thản như không. Năm ngày sau, Frank khỏi ốm nhưng mọi thứ cũng chẳng khá hơn.

Tôi nhận ra Frank chẳng thích ngủ - hay ít nhất là không thích ngủ cùng bố. Tôi đã mắc sai lầm khi đưa con vào ngủ chung phòng bởi đến 2h sáng thằng bé vẫn khúc khích bên tai bố. Nghe thì có vẻ dễ thương nhưng thực tế thì không. 

ong-chong-sut-hon-6-kg-sau-ba-thang-thay-vo-o-nha-trong-con

Anh Keir MacKenzie và con trai. Ảnh: Telegraph.

Một ngày của tôi thường bắt đầu từ 5 rưỡi sáng. Thiếu ngủ khiến tôi mệt rũ. Tôi tự nhủ mình sẽ nghỉ ngơi lấy lại sức khi cho con tới nhóm chơi. Nhưng tôi đã nhầm. Đừng nghĩ đưa trẻ tới đó thì bạn sẽ đứng từ xa quan sát trong lúc nhâm nhi ly trà. Thực tế, trẻ tuổi chập chững chưa biết chơi với bạn. Tôi phát hiện ra điều này khi Frank đập chiếc ôtô nhựa vào mặt trẻ khác. Hai tiếng chạy đuổi theo con trong phòng chơi và thấp thỏm mong con đừng bị lây cúm từ những trẻ khác khiến tôi kiệt sức. 

Tôi đã hy vọng sẽ chia sẻ nỗi đau này với những ông bố ở nhà nội trợ khác, nhưng một lần nữa lại thất vọng. Cánh đàn ông không thích nhìn hay nói chuyện với nhau khi họ chẳng cảm thấy mình là đàn ông nữa. 

Trước, tôi tư duy sáng tạo, vượt qua các áp lực hạn chót và thích thú với những cuộc tán gẫu nơi công sở, thì nay tôi phải dành thời gian phân tích phân của con, tán chuyện với mấy bà mẹ về thói quen ngủ của lũ trẻ hay lo lắng liệu có phải vì xem hoạt hình nhiều mà Frank đấm thẳng vào mặt bố. Trước tôi là trụ cột nuôi cả nhà thì giờ tôi lo làm sao ngày 3 bữa chính với vài bữa phụ cho con. 

Tôi còn phải cáng đáng giặt giũ, dọn dẹp, đi chợ. Chẳng tìm đâu ra thời gian cho mấy việc này, cha con tôi sống giữa một bãi chiến trường. Ngay cả cố gắng gọi đồ ăn trên trên mạng cũng không khiến tôi nhàn hơn. Khi tôi thông báo với vợ là bữa tối sẽ có cá file rán và salad thì cô ấy nói không thích mấy món đó rồi ca thán này kia. Điệp khúc có vẻ quen thuộc, giống như mỗi lần đi làm về tôi hay phàn nàn sao vợ làm món này mà không nấu món nọ.

Khi ba tháng sắp kết thúc và quầng thâm dưới mắt tôi sâu thêm, tôi nhận ra Frank cần mẹ về và tôi cần quay lại công việc. Sau khi vợ về và chúng tôi trở lại vai trò cũ, tôi thừa nhận với vợ là mình đã sai. Nuôi dạy con không dễ như uống trà, ăn bánh. Đó là công việc khó nhất trên đời. Tôi hiểu rằng việc chăm con hằng ngày hoàn toàn khác so với chuyện thi thoảng nhúng tay vào vài việc khi cuối tuần. 

Tất nhiên thời gian ở nhà chăm con cũng mang lại cho tôi nhiều điều tích cực. Frank quấn bố hơn và tôi đã hiểu, thực sự trân trọng những việc không tên vợ làm mỗi ngày. 

Sau thời gian ở nhà nội trợ, khi đi làm tôi thấy mình như được đi nghỉ. Quãng đường tới cơ quan mà tôi từng phàn nàn xa xôi thì giờ trở nên thi vị hơn, khi tôi dành vài tiếng đó nghỉ ngơi, đọc sách hay đơn giản là nhìn qua cửa sổ tàu và vui sướng vì biết mình không phải làm khoai tây nghiền.

Vương Linh

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top