'Về ngoại. Con gái như nữ vương trở về cung điện của mình. Dù không có ngai vàng, người hầu kẻ hạ, cao lương mỹ vị...'.
Dưới đây là chia sẻ của chị Nguyễn Kiều Len, quê ở Nghệ An, lấy chồng ở Nam Định. Gia đình nhỏ của chị đang sống ở Hà Nội.
Về ngoại. Con gái như nữ vương trở về cung điện của mình. Dù không có ngai vàng, người hầu kẻ hạ, cao lương mỹ vị.... cảm giác vẫn rất thoải mái và bình yên đến lạ.
Sáng có thể ngủ đến 10 giờ mà không sợ ai đánh giá dâu lười. Con cái đã có bà lo cho bữa sáng. Tay chân con lấm lem, đã có bà lau sáng sủa. Nói chung về ngoại, mình không phải tất tả dọn mâm dọn cỗ, mọi thứ đều được đơn giản hóa.
Mình không phải mắt trước mắt sau nhìn ba đứa. Cháu về, ông ngoại chốt luôn cửa cổng, tránh cháu chạy ra ngoài.
Cây quất của bác sai trĩu quả, ba đứa nó vặt sạch, đứng từ tầng hai vứt xuống đường. Ông bà cười, mẹ nó thì méo mặt, ra đường hốt được cả rổ to đem vứt rác.
Chị Len và mẹ ruột. |
Về với bà ngoại, mẹ của ba đứa trẻ vẫn chỉ là con gái bé bỏng của mẹ mà thôi. Tranh thủ mọi cơ hội để được về nơi đã sinh ra. Ấm cúng lắm dù chẳng cần có mâm cao cỗ đầy.
Về ngoại. Ngày xưa con mọn thì ông bà ăn tranh thủ, rồi bế cháu cho con gái ăn bữa cơm cho thoải mái. Bảo sao, đứa con gái nào "xuất chuồng" rồi cũng chỉ mong được chồng cho mẹ con về ngoại.
Về nội. Dù nhà chồng rất thoải mái nhưng mình cũng không dám lười. Không phải sợ bị bố mẹ chồng đánh giá mà còn bổn phận trách nhiệm của con dâu.
Vậy mới nói, chỉ có về ngoại, con gái mới luôn là bé bỏng và được cưng chiều.
Kiều Len
Post a Comment