'Mỗi lần nghe con bé nói không muốn tôi đi về, tôi lại khóc nức nở khi quay bước ra đi', cô gái Mỹ, phải giả vờ làm chị họ của con, kể.
Lúc 23 tuổi, Sarah (nay đã 30) biết mình mang thai nhưng không thể nuôi con. Sau khi cân nhắc các lựa chọn, cô đã gửi con cho dì dượng nuôi để vẫn còn được thấy và chăm sóc con. Sarah chia sẻ câu chuyện với trang Cosmopolitan, từ việc cô giả vờ làm chị họ và sự khó khăn khi cưỡng lại việc tiết lộ cho con biết sự thật.
Tôi không biết mình có thai cho đến tháng thứ bảy của thai kỳ. Khi ấy, tôi chỉ mới 23 tuổi và sống ở Phoenix cùng với bạn trai thời trung học của mình, người đã bên tôi suốt tám năm trời. Tôi bị mắc chứng rối loạn ăn uống và dù bạn trai đã cố giúp đỡ nhưng sức khỏe của tôi ngày một tệ đi. Tôi thậm chí còn bị mất kinh nguyệt. Vài tháng sau, tôi cảm thấy có gì đó không bình thường với cơ thể mình.
Vào tháng 12, tôi đi bác sĩ khám và thật sự sốc khi biết rằng mình mang thai bảy tháng dù vẻ ngoài trông rất bình thường. Tôi nghĩ bụng mình căng do ăn nhiều và cho rằng nếu có thai thì chỉ vài tháng chứ không thể nào đến bảy tháng. Tôi còn uống rượu rất nhiều và không ăn uống điều độ trong thời gian mắc bệnh. Bác sĩ bảo rằng ông chưa từng gặp trường hợp nào giống như tôi trước đây.
Tôi từng hỏi cách phá thai nhưng bác sĩ bảo đã quá trễ vào gian đoạn này. Giờ đây, tôi buộc phải sinh em bé ra. Chỉ vào ngày sau là đến Giáng Sinh, tin dữ này lại đến với tôi một cách bất ngờ. Cùng ngày hôm đó, tôi về nhà và phát hiện một người phụ nữ làm việc cùng bạn trai mình vừa nói với anh ấy rằng “Anh muốn nói với cô ta hay để em nói?”. Thì ra bạn trai đã lừa dối tôi rất lâu, anh ta nói với người phụ nữ đó là chúng tôi đã chia tay. Khi biết chuyện tôi có thai, cô ta quyết định nói hết mọi chuyện giữa họ.
Cuối cùng, anh ta cũng thừa nhận đã yêu người phụ nữ đó và rồi bỏ mặc tôi cùng với đứa bé. Cả thế giới quanh tôi như sụp đổ. Người mà tôi tin tưởng nhất từ khi 11 tuổi đến nay không còn ở bên cạnh mình nữa. Không ai tin được anh ta lại làm vậy với tôi. Không ai có thể tin được sau đêm Giáng Sinh đó, anh ta không bao giờ về với tôi nữa.
Tôi đã nghĩ đến chuyện tự tử. Vì vậy, mẹ tôi phải năn nỉ một người bạn đến nhà tôi để tôi bớt cảm giác cô đơn và không làm điều dại dột. Tôi bắt đầu khám thai lần đầu tiên. Bác sĩ khuyên rằng tôi phải tăng thêm khoảng 20 kg càng nhanh càng tốt để em bé khỏe mạnh. Tôi đã ăn, ăn rất nhiều và may mắn thay, đã tăng cân.
Ngoài việc tập trung tăng cân để em bé được khỏe, tôi không còn cảm giác nào khác. Tôi thật sự muốn có con nhưng tôi biết bản thân mình vừa có ý nghĩ tự tử và vẫn đang vật lộn với chứng rối loạn ăn uống. Tôi nghĩ mình không có đủ sức khỏe để nuôi đứa bé.
Tâm sự đau đớn của một cô gái phải gọi con mình là em họ. Ảnh minh họa: Cosmopolitan. |
Vài ngày sau, dì tôi gọi đến và nói rằng dì có thể nuôi đứa bé này vì họ không có con cái. Bóng tối quanh tôi tan đi một chút khi nghe tin này. Con tôi sẽ được người thân trong gia đình nuôi dưỡng, những người đầy đủ khả năng và trách nhiệm làm bố mẹ. Sau vài tuần suy nghĩ, tôi đồng ý với quyết định của dì.
Tôi sinh con vào tháng ba. Dì và chú đã thống nhất rằng em bé sẽ sống ở Florida. Nhưng sau khi sinh, tôi lại trở nên do dự khi giao con mình cho người khác nuôi. Dù đau đớn thế nào, tôi vẫn là mẹ ruột của con bé, tôi không thể bỏ mặc con mình. Nhưng khoảng ba ngày sau đó, tôi đã quyết định giao con cho dì nuôi dưỡng vì thấy mình không phù hợp để nuôi con lúc này. Đó là chuỗi ngày tồi tệ nhất cuộc đời tôi, làm tim tôi tan nát thêm lần nữa. Tôi cứ khóc mãi mỗi khi nghĩ về việc đó.
Khi dì bồng bé ra xe, tôi đã quỵ ngã xuống sàn. Tôi đã khóc suốt hai giờ và không ai có thể dỗ dành được. Đó là những giây phút đau lòng nhất cuộc đời tôi. Sau đó, tôi quyết định không nói chuyện với dì vì muốn quên đi mọi chuyện. Nhiều tháng sau đó, tôi bắt nhịp lại với cuộc sống và có thể viết thư cho con gái mình. Hai năm nhẹ nhàng trôi qua. Tôi đã chờ những 2 năm mới có can đảm đến thăm con bé.
Lần thăm đầu tiên diễn ra trong dịp lễ, lúc con gái tôi được 2 tuổi. Thật khó cho tôi lẫn dì vì chẳng ai biết mình đóng vai gì trong cuộc đời cô bé xinh xắn kia. Sau đó, mỗi năm một lần, tôi lại đến thăm con. Cho đến nay, con bé đã được 7 tuổi và vẫn gọi tôi là "chị Sarah". Đến giờ, vẫn thật khó để tôi có thể chấp nhận cách con bé gọi mình như vậy.
Tôi vẫn đóng vai "chị Sarah" trong cuộc đời con mình dù đôi lúc cảm thấy cực kỳ đau đớn, nhất là những lúc nói lời tạm biệt: "Em không muốn chị về!". Tôi luôn khóc không ngừng sau đó khi bước đi. Giờ đây, con tôi đã lớn đến mức tôi muốn thăm thường xuyên hơn nhưng ngày càng khó để giữ khoảng cách giữa hai mẹ con. Năm tháng trôi qua, vẻ ngoài của nó ngày một giống tôi, lại thích bắt chước tôi nên thật vô vàn khó khan để cưỡng lại việc nói rằng: "Chị là mẹ của em". Nhưng tôi biết rằng làm như vậy thì quá là ích kỷ với con bé. Sống với nỗi đau mới là điều cần làm và phải chấp nhận nó.
Năm trước, dì bảo với con bé rằng nó được nhận nuôi nhưng con bé vẫn chưa biết rằng tôi chính là mẹ ruột của nó. Tôi cũng không tưởng tượng được phản ứng của con bé sẽ như thế nào nếu nó phát hiện ra điều này. Điều tốt lành là nó vẫn mạnh khỏe và phát triển tốt. Con bé luôn đứng nhất lớp và có trình độ đọc tương đương trẻ lớp 6 dù chỉ mới 7 tuổi. Dù vậy, tôi vẫn sợ những gì có thể diễn ra trong tương lai, khi con bé muốn biết bố nó là ai dù tôi không muốn kể về anh ta. Tôi sợ tới tuổi vị thành niên, nó giận dì tôi và bảo họ rằng họ vốn không phải là bố mẹ ruột của nó, hay một ngày con bé sẽ gọi điện và nói rằng nó muốn đến sống với tôi. Tôi không thể tưởng tượng nổi những viễn cảnh u ám của tương lai.
Tôi chỉ mong rằng con bé không giận tôi. Tôi chỉ hy vọng nó hiểu rằng tôi làm mọi thứ vì tình yêu dành cho nó và muốn cho nó một cuộc sống bình thường, có bố có mẹ, mà nếu ở với tôi, nó sẽ không được hưởng. Tôi vẫn luôn cố gắng để xuất hiện trong cuộc đời của con gái mình để sau này nếu có biết sự thật, con gái tôi cũng cảm nhận được rằng tôi vẫn luôn ở bên nó.
Mộc Miên (theo Cosmopolitan)
Post a Comment