Vòi vĩnh, mè nheo, đòi hỏi,… là phần cần thiết trong việc học làm người lớn của trẻ, và trách nhiệm của cha mẹ là giúp con cái hiểu được đâu là giới hạn không được vượt quá. Bài viết sau đây sẽ giúp bạn giúp con mình hiểu giới hạn cho bé mà không làm bạn phải căng thẳng hoặc bực tức.

Gia đình tôi không phải thành phần khá giả nhưng chúng tôi rất cố gắng để chiều con trong phạm vi có thể bởi tôi chỉ sinh được 1 cô con gái hiện đang học lớp 4. Con gái tôi hiểu hoàn cảnh gia đình mình nên biết cái gì là chừng mực, bé không dám đòi hỏi những thứ đắt tiền. Dù vậy, thỉnh thoảng bản tính trẻ con của bé trỗi dậy, Bé mè nheo cả tiếng đồng hồ đòi mua một món gì đó, khi là một cuốn truyện tranh không hợp tuổi, lúc khác lại đòi ăn kem vào giờ gần đi ngủ…khiến bố mẹ vô cùng bực mình. Tôi đã giả thích với con nhẹ nhàng để bé hiểu nhưng nhiều lúc bực mình tôi đã quát mắng con.

Thời gian này, bé càng hay đòi hỏi hơn, cháu còn biết so sánh “các bạn con cũng có, sao con lại không”. Khá đau đầu với tiểu thư của mình tôi đã thử áp dụng cách dạy con dùng tiền của ông chủ 2 nhà hàng ở Hà Nội ngay sau khi đọc được.

[​IMG]mẹ cho con 100 nghìn…Một hôm, bé nằn nì đòi mua kẹo bông sau khi đã ăn tối no căng bụng. Tôi đưa ra ý kiến, “Nếu bây giờ mẹ cho con 100 nghìn, là toàn bộ tiền tiêu vặt của con từ giờ đến cuối năm nay, con có dùng hết số tiền này mua kẹo bông luôn không?”. Bé đồng ý ngay lập tức: “Con sẽ mua hết luôn”.

Tôi đưa cho con tờ 100 nghìn và không quên dặn dò “Đây, từ bây giờ nó là của con. Mọi khoản tiêu vặt của con sẽ nằm ở trong số tiền này, và mẹ sẽ không cho thêm nữa. Con hãy tự tính toán dùng cho hợp lý. Nếu con thích gì, hãy đi ngay mua đi. Nếu hết, con sẽ không còn gì nữa”.

Bỗng dưng bé ngẩn người ra hỏi “Mẹ, nếu bây giờ mua, thì sau này làm sao?”. Rồi bé tự ngồi tính toán lẩm nhẩm 1 mình “100 nghìn mua được 10 gói bim bim, hoặc 7 cuốn truyện tranh. Mua hết rồi lấy gì mà mua nữa”.

Tính toán xong, bé tuyên bố không mua kẹo nữa, mà yêu cầu mẹ đổi ra thành 10 tờ 10 nghìn rồi nói: “Mỗi tháng con chỉ tiêu một tờ thôi. Con sẽ để dành đến cuối năm học”. Cả buổi tối đó, con ngồi loay hoay cất tiền vào ví, ghi cụ thể từng món sẽ mua. Thậm chí con còn dự tính sẽ bỏ một tờ 10 nghìn để dành vào quỹ từ thiện của nhà trường.

Kể từ hôm đó, con gái tôi không hề đòi hỏi mua thêm bất cứ thứ gì nữa. Nếu muốn mua thứ gì, bé đều cân nhắc và hỏi ý kiến mẹ. Con thường chạy đến bên tôi thỏ thẻ, “Con phải để dành mẹ ạ, để mua vào những dịp đặc biệt thôi”. Bài học này thật hiệu quả đối với mẹ con tôi.

Thảo luận tại diễn đàn: “Điều trị” thói vòi vĩnh của con chỉ với 100 nghìn đồng

Bình luận với Facebook

Bình luận

Post a Comment

 
Top