Bài viết dưới đây là chia sẻ của chị Kim Huệ, bà mẹ hai con đang sống cùng chồng trong một căn hộ tại quận 10, TP HCM, về cách chị mua sắm đồ dùng gia đình và tiết kiệm chi phí:

Tôi kết hôn được 8 năm, cuộc sống gọi là tạm đủ, đã có ngôi nhà nhỏ, bình yên bên chồng con. Vợ chồng tôi đều làm công ăn lương, thu nhập trung bình gần 20 triệu đồng, với khoản thưởng mỗi năm cũng chỉ vài chục triệu. Mọi người thấy tôi thảnh thơi, lo cho hai con ăn học, mua được nhà, thì cũng hay hỏi kinh nghiệm chi tiêu. Tôi hay nửa đùa nửa thật nói rằng bí quyết của tôi là chỉ dùng "hàng hiệu".

Thực chất, tôi học được điều này từ mẹ chồng. Hồi mới lập gia đình, ảnh hưởng từ mẹ đẻ, tôi rất tiết kiệm, chi ly, mua gì thường chọn đồ rẻ. Nhớ có lần đi nghi mát ở biển, thấy người ta bán cá, tôm khô rẻ quá, tôi vội vàng mua, về nhà mới biết loại đó là đồ ôi, họ ướp rồi làm khô, rất hôi, mặn, không ăn nổi, phải đem bỏ hết. 

toi-tiet-kiem-nho-hoc-cach-dung-hang-hieu-cua-me-chong

Ảnh minh họa: Money Crashers.

Mấy năm đầu sau cưới ở chung với nhà chồng, tôi thấy mẹ anh tiêu "hoang" quá. Bà mua đồ gì cũng phải xịn, từ thức ăn tới vật dụng. Chẳng hạn, khi mua trái cây, bà thường chọn loại ngon nhất, từ chôm chôm, sầu riêng, thanh long... còn mẹ đẻ tôi chỉ chọn loại ế hay kém hơn để được giá rẻ. Bộ bát ăn hàng ngày của bà cũng tiền triệu, trong khi nhà bố mẹ tôi, chỉ vài chục nghìn đã sắm được bộ bát. Bếp ga bà dùng bếp âm của Nhật, đắt gấp 5 lần chiếc bếp mẹ tôi đã mua. Vòi nước, bồn rửa... cũng đều là hàng cao cấp.

Thế nhưng, ở vài năm, tôi nhận ra, chính cách tiêu dùng mua sắm của mẹ chồng tôi mới thực sự là tiết kiệm. Bộ bát ăn bà mua qua vài năm vẫn sáng bóng, sạch sẽ, chẳng bù cho những chiếc bát nhà tôi men xỉn màu, một năm là vỡ gần hết, phải sắm mới. Vì bếp xịn và biết cách dùng nên nhà chồng tôi rất ít tốn gas, ngược lại với ở nhà bố mẹ đẻ. Trái cây mẹ mua về thực sự đắt xắt ra miếng vì không phải bỏ đi phần nào... Những chiếc vòi và bồn sau bao năm dùng vẫn sáng, đẹp, không bị rò nước hay hoen ố.

Sau này khi có điều kiện ra ở riêng, tôi áp dụng những gì đã học được từ mẹ chồng. Tất cả các vật dụng trong nhà tôi đều chọn đồ tốt nhất trong khả năng. Máy giặt, tủ lạnh, TV hay cả bóng đèn... vợ chồng tôi đều chọn lựa cẩn thận, mua hàng có thương hiệu uy tín, dùng tiết kiệm điện và 6 năm nay vẫn chạy êm ru, không hỏng hóc. Những đồ này chúng tôi tuyệt đối không ham hàng khuyến mãi. Khoản tiền bỏ ra ban đầu có thể hơi cao một chút nhưng bù lại, các món đồ đều bền, không gây bực bội khi sử dụng và không tốn tiền sửa chữa.

Với các vật dụng sử dụng hàng ngày tôi cũng mua đồ tốt nhất có thể. Nhiều đồng nghiệp cơ quan lè lưỡi khi thấy tôi mua bộ bát thủy tinh 10 chiếc giá hơn một triệu nhưng nó thực sự đáng đồng tiền vì luôn sáng đẹp, an toàn, và dù vài lần rơi vẫn chẳng sứt, vỡ cái nào. Ngược lại, tôi thấy vài hôm các chị lại rủ nhau mua bộ bát này, bộ hộp đựng nọ được khuyến mãi nửa giá trên các trang mua bán trên mạng. Dao, thớt, nồi... của tôi cũng toàn đồ dùng mãi vẫn đẹp dù ban đầu mua có thể hơi xót. Đó thực sự là khoản đầu tư xứng đáng với những thứ ngày nào bạn cũng cần tới. 

Quần áo, giày dép của cả gia đình tôi cũng chọn kỹ lưỡng. Tôi không có nhiều tiền để chọn các thương hiệu đắt tiền nước ngoài nhưng cũng chẳng bao giờ mua đồ vài chục ở chợ hay các hàng không rõ xuất xứ. Hàng Việt Nam có rất nhiều đồ tốt và đẹp... Đôi giày chưa tới một triệu chồng tôi đi vài năm vẫn tốt. Dép con tôi dùng chị đi chật em lại dùng tiếp còn chưa hỏng. Váy áo của tôi đều là hàng chất liệu tốt, đường kim mũi chỉ chắc chắn, tuy ít nhưng không bị lỗi mốt và mặc lâu mà chẳng hề nhăn nhúm hay bạc màu.

Điều quan trọng nhất trong tiêu dùng, theo tôi là phải biết cái gì mình cần, cần bao nhiêu và nên mua đồ đắt tiền (trong khả năng). Tôi thấy lạ khi nhiều cô bạn lần nào gặp cũng kêu than rằng hết tiền trong khi lương bằng hoặc cao hơn tôi. Hỏi ra thì mới biết, có bao nhiêu, các chị ném vào các cửa hàng, hết quần áo tới son phấn, rồi hàng gia dụng... nhưng vẫn cảm thấy thiếu. Vấn đề là họ mua theo cảm tính, không xác định rõ nhu cầu của mình và nhiều khi mua phải đồ ôi vì ham rẻ, ham thanh lý, giảm giá.

Tôi mua đồ theo nhu cầu của bản thân chứ không vì nó nằm trong cửa hàng khuyến mãi 50 - 70%. Tất nhiên, có nhiều món thấy mình hay gia đình cần, thuộc thương hiệu cao cấp và biết nó có các đợt giảm giá, tôi cũng đợi để canh sắm được vào những dịp đó. 

Hiện tại, thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ, tôi vẫn hay phải nói bà, thậm chí có khi lén mẹ, đem bỏ đi những thứ không dùng nữa. Tính tiếc của và ham rẻ khiến mẹ tôi có vô số thứ đồ hỏng vẫn tích trữ ở nhà. Ngược lại, trong nhà mẹ chồng hay nhà tôi không có thứ gì như vậy cả. Bởi mua đồ đắt thì không thể ham mà mua nhiều và tôi sẽ kỹ lưỡng hơn khi lựa chọn vì xót ruột số tiền mình bỏ ra. 

Kim Huệ

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top