Một cuộc hôn nhân thường là hệ quả của các bước: Bạn gặp một người rồi hẹn hò, đính hôn, sau đó là đám cưới. Tuy nhiên, không phải ai cũng trải qua quá trình này. Theo thống kê từ ABC News, 60% các cuộc hôn nhân trên thế giới là do sắp đặt - các đôi được gia đình mai mối và thường không gặp nhau nhiều trước khi cưới.
Dưới đây là chia sẻ của một số thành viên diễn đàn Reddit về cuộc hôn nhân sắp đặt của họ:
Học cách yêu người chồng được mai mối
Tôi 36 tuổi và đã kết hôn 10 năm. Gia đình chồng và bố mẹ tôi là bạn thân thiết. Hai ông bố nghĩ rằng các con sẽ trở thành một đôi hoàn hảo nên làm mối cho chúng tôi. Vậy là hai đứa nói chuyện với nhau qua Skype (dưới sự giám sát của phụ huynh) tuần hai lần. Khi đó, chồng tôi đang là sinh viên đại học. Chúng tôi đã được sắp xếp cho gặp nhau và làm đám cưới sau đó 6 tháng.
Cũng như bất cứ cặp vợ chồng nào khác, hai đứa tôi có nhiều lúc thăng, trầm. Ban đầu, tôi không hề yêu chồng nhưng cũng không ghét anh ấy. Tôi cảm thấy khó khăn nhất là làm "chuyện ấy" với một người mình chưa có tình cảm và chưa hiểu rõ. Thế nhưng, dần dần, tình cảm gắn bó đã nảy nở giữa chúng tôi. Bây giờ, vợ chồng tôi thực sự yêu thương và luôn hỗ trợ lẫn nhau.
Ảnh minh họa: Ladyclever. |
Tôi biết ơn cha vì đã tìm cho tôi người đàn ông tuyệt vời
Tôi sinh ra ở Mỹ, mang hai dòng máu Mỹ và Ấn Độ. Với các chàng trai Mỹ, tôi là cô gái quá dè dặt. Với các chàng trai Ấn Độ, tôi lại "Tây" quá. Tôi chỉ chú tâm vào học mà không hẹn hò ai. Ở tuổi 30, áp lực kết hôn bắt đầu đè nặng.
Tôi hầu như không nghĩ tới việc tìm kiếm một người đàn ông. Bố gửi cho tôi hồ sơ về một anh chàng. Tôi chẳng quan tâm chút nào. Tôi giả vờ đóng vai bố và gửi email tới bố của anh chàng trong hồ sơ kia. Bố anh ta (rút cục do chính anh ấy giả vờ) đáp lại và nói rằng chúng tôi nên trò chuyện.
Chúng tôi cứ thế gửi email cho nhau, rồi gọi điện, ghé thăm lần đầu vào tháng 2/2010. Đám cưới diễn ra vào tháng 3. Hiện tại, con trai tôi đã lên 6. Chồng và con là cả thế giới với tôi. Tôi biết ơn cha vì đã tìm ra người đàn ông tuyệt vời này cho mình.
Chồng là người bạn tốt nhất
Tôi gặp chồng vào ngày mùng 9 thì cưới anh ấy hôm 15. Chúng tôi chỉ nói với nhau vài từ và đám cưới chỉ có 5 thành viên gia đình anh có mặt. Hiện tại chúng tôi đã ở bên nhau hơn 13 năm. Hôn nhân có nhiều chặng gập ghềnh, dù sắp đặt hay tự nguyện. Chúng tôi vẫn là những người bạn tốt và là tri kỷ của nhau.
Chúng tôi cũng cãi nhau như các đôi vợ chồng khác
Tôi gặp vợ lần đầu ở Ấn Độ. Ông tôi và bố cô ấy đi lính cùng nhau và họ đã giới thiệu chúng tôi cho nhau. Đó là thời điểm tôi vừa tốt nghiệp đại học còn cô ấy vẫn đang ở trung học. Cả hai chỉ nói chào nhau chứ không nói chuyện gì.
Thời gian đó, gia đình có chút biến động nên tôi chuyển tới Mỹ và học cao học, rồi nhận việc tại công ty Intel. Thỉnh thoảng tôi quay về Ấn Độ. Vợ tôi khi ấy học Đại học Delhi.
Tôi chuyển việc và gia đình giục làm đám cưới. Tôi hầu như chẳng nhớ gì về cô ấy vì chỉ gặp một lần vài năm trước. Chúng tôi hẹn hò và cưới nhau một năm sau. Rồi cô ấy sang Mỹ cùng tôi và sinh con đầu lòng. Chúng tôi đã kết hôn nhau gần 20 năm. Cả hai đều thấy hạnh phúc trong hôn nhân. Rõ ràng không có gì hoàn hảo. Chúng tôi cũng hay cãi nhau như các đôi khác. Nhưng cô ấy là người bạn đồng hành tuyệt vời, đã luôn ủng hộ tôi suốt những năm qua.
Cô ấy mang niềm vui và hạnh phúc tới cuộc đời tôi
Tôi 27 tuổi còn vợ 26. Chúng tôi đều là bác sĩ và đã kết hôn nhờ sự sắp đặt của gia đình.
Tôi khá nhút nhát và thiếu tự tin. Tôi được mai mối với một cô gái rất hoạt bát. Tôi khá hoảng và có lúc muốn chấm dứt vì thấy giữa mình và cô ấy quá khác biệt. Nhưng chính cô ấy đánh thức những điều đã ngủ quên trong tôi. Tôi thực sự yêu cô ấy.
Tôi hạnh phúc nhưng vẫn bất mãn với sự sắp đặt
Hôn nhân không đến như tôi mong đợi. Tôi muốn học xong đại học mới kết hôn. Nhưng ở nơi tôi sống, các cô gái thường kết hôn khi 18-21 tuổi và đàn ông là 24-30 tuổi. Tôi đã 22 tuổi và bố mẹ rất lo lắng. Tôi đồng ý đính hôn nhưng không tổ chức đám cưới tới khi hoàn tất 5 năm học nha sĩ (khi đó tôi mới học năm thứ 2).
Tôi về nhà cho kỳ nghỉ Giáng sinh và bố mẹ không cho tôi trở lại trường. Họ bắt tôi lấy chồng. Lần đầu tiên tôi gặp chồng là vào lễ đính hôn. Lễ cưới diễn ra một năm sau đó.
Tôi hạnh phúc với người đàn ông mình lấy nhưng không thích đến với nhau theo cách đó. Chúng tôi đã ở bên nhau một năm rưỡi. Tôi yêu chồng và không thể tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ thế nào nếu cưới người khác. Nhưng tôi vẫn muốn được theo đuổi việc học và nghề y.
Vương Linh
Post a Comment