Laurie là một nữ nhà văn người Anh, ngoài 60 tuổi. Bài viết về việc không để lại tiền thừa kế cho con của bà đang gây chú ý trên nhiều trang báo xứ sương mù.

"2 năm trước, ông David, người chồng đầu tiên của tôi qua đời. Ông ấy không để lại gì nhiều ngoài những kỷ niệm vui vẻ. Ông là một người khá lập dị, nhưng con cái của tôi có vẻ chẳng mấy bận tâm về điều đó.

Vì thế, tôi hơi bất ngờ khi một trong 3 đứa con gái của tôi cho rằng, anh trai mình, đứa con trai duy nhất trong nhà đáng lẽ phải được thừa hưởng cái đồng hồ đeo tay của bố.

"Đó là truyền thống", con bé nói.

Chiếc đồng hồ đó không có giá trị to lớn gì, cũng không phải là đồ gia truyền qua các thế hệ, nó rất bình thường. Nhưng người vợ thứ hai của chồng tôi muốn có nó.

Ngẫm nghĩ một cách sâu sắc hơn, tôi nhận ra lý do con gái mình muốn tranh quyền sở hữu chiếc đồng hồ. Không phải là vì giá trị thực của nó, mà vì con bé cảm thấy cha mình ra đi quá sớm, cảm giác bị người ta cướp mất đến phút cuối, nên muốn giữ lại chút gì đó, dù anh trai cũng không thực sự quan tâm tới chiếc đồng hồ này.

Nó cho thấy thừa kế là một vấn đề gây tranh cãi. Tệ hơn nếu bạn tự làm bản thân hy vọng khi luôn mơ mộng về khối tài sản được để lại. Đó là lý do tại sao tôi giữ quan điểm rằng điều tốt nhất bạn có thể làm cho con mình là không để lại gì cho chúng cả, và khiến chúng nhận ra điều đó trước khi bạn ra đi.

Nữ nhà văn người Anh cho rằng tốt nhất là không để lại cho con cái bất cứ thứ gì trước khi qua đời. Ảnh: The Sun.

Nữ nhà văn người Anh cho rằng tốt nhất là không để lại cho con cái bất cứ thứ gì trước khi qua đời. Ảnh: The Sun.

Chuyện thừa kế sẽ phức tạp hơn nhiều đối với các gia đình giàu có, khi con cái của họ có thể được thừa hưởng một gia tài lớn. Như câu chuyện mới xảy ra ở Port Eliot, địa phận của Bá tước vùng Saint Germans.

Bá tước Peregrine, 75 tuổi, qua đời năm ngoái và để lại cho cháu ngoại Albert 12 tuổi cả danh hiệu lẫn tài sản, người vợ thứ hai của bá tước tên Cathy được chia phần ít hơn. Bà (vợ đầu của bá tước) và mẹ của Albert có vẻ như muốn nhận số tài sản này thay cho con trai mình.

Khi người vợ thứ hai Cathy di chuyển tài sản cá nhân ra khỏi căn nhà 123 phòng, hai người phụ nữ này nghi ngờ Cathy đã lấy thêm một số di vật của gia đình và tỏ ra rất tức tối.

"Tôi không muốn tài sản thừa kế bị cắt xẻ. Tôi nghĩ rằng, việc Cathy nhận được một phần thừa kế là không đúng, vì cô ta không có con", mẹ của Albert nói.

Đó là rắc rối của chuyện thừa kế, luôn rất phức tạp.

Theo tôi, mỗi chúng ta nếu viết di chúc thì nên làm khi còn minh mẫn, để hạn chế những mâu thuẫn, xung đột khi chúng ta ra đi hoặc quá mệt mỏi, quá yếu để diễn đạt ý muốn của mình.

Với tôi, kỳ vọng là chuyện cực kỳ tệ hại. Những người thừa kế có thể trở nên bị ám ảnh và luôn nghi ngờ về những điều xung quanh. Họ sẽ nghĩ nếu bố mình mất, họ sẽ không cho mẹ tái hôn vì khi đó, ai sẽ là người thừa kế ngôi nhà? Họ sẽ cãi nhau với chính anh chị em ruột mình, về việc phân chia tài sản... Và rồi mọi thứ sẽ dẫn tới nhiều kết quả tệ hại, có khi họ không thèm nhìn mặt hay nói chuyện với nhau nữa.

Tôi và chồng mình đều có chung suy nghĩ rằng thứ giá trị nhất bạn có thể dành cho con cái bắt nguồn từ những giá trị tinh thần. Và khi chúng trưởng thành, bạn cho chúng đôi cánh và những lời chúc để chúng tự bay ra thế giới bên ngoài.

Tôi sinh ra trong một gia đình đông con với 4 anh chị em. Mẹ đã rất vất vả làm lụng nuôi gia đình, vì thế cho đến khi mẹ qua đời cũng không có gì nhiều để lại cho con cháu. 4 đứa con của tôi được bà ngoại tặng cho một món quà thừa kế nho nhỏ. Cho đến nay, chúng chưa bán bất kỳ món gì bà ngoại tặng.

Tất cả các con tôi đều hiểu rằng, cuộc sống của một nhà văn không mấy sung túc. Chúng sẽ thích một người mẹ làm những gì chúng muốn hơn là một người mẹ cứ phải lo lắng xem sẽ để lại bao nhiêu tiền cho chúng.

Vài năm trước đó, những người cùng thời tôi đưa ra nhiều ý kiến về việc có nên để tiền thừa kế cho con cái hay không. Tôi cho rằng cuộc sống là để tận hưởng chứ không phải để tích lũy tiền bạc. Tôi ủng hộ những ông bố bà mẹ tiêu tiền vào những thứ như xe cộ hay du lịch. Tôi không tiêu tiền thừa kế của con cái, nhưng cũng không ngăn cản bản thân mình tận hưởng cuộc sống.

Một trong vài thứ tôi cân nhắc sẽ để lại là đôi khuyên tai kim cương - món đồ trang sức duy nhất con cái đã mua tặng nhân kỉ niệm ngày sinh nhật thứ 60 của tôi. Tôi chỉ có một đôi khuyên tai mà lại có ba đứa con gái và bốn đứa cháu ngoại. Có lẽ, tôi sẽ tung đồng xu để chọn, cũng có lẽ sẽ chẳng đứa nào thực sự muốn nó. Tôi thoải mái vì biết rằng, con cái tôi sẽ chẳng tranh giành nhau.

Mộc Miên

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top