Những ngày đầu năm 2018, vợ chồng chị Vân (Vĩnh Yên, Vĩnh Phúc) cuối cùng đã được toại nguyện khi sinh được hai bé trai. Vậy là sau 18 năm kết hôn, họ đã có 3 con đẻ, một con nuôi. Có được thành quả này, chị Vân đã phải chịu muôn vàn khó khăn, đó không chỉ là áp lực từ gia đình chồng, tiền bạc, mà còn là những lần cận kề cái chết. May mắn, chị luôn có một người chồng nắm chặt tay. Dưới đây là câu chuyện chị Vân muốn chia sẻ để những cặp vợ chồng cùng cảnh ngộ thêm niềm tin trên hành trình tìm con.

Vợ chồng tôi kết hôn năm 2000, lúc tôi tròn 18 tuổi, anh 24 tuổi. Chúng tôi có một cửa tiệm ảnh cưới có thể nói là ăn nên, làm ra thời bấy giờ. Tuy nhiên, về đường con cái thì rất lận đận.

Sau một năm chung sống không thấy động tĩnh gì, chúng tôi bắt đầu đi khám đông tây y. Đến năm 2005, tôi vẫn không một lần mang thai. Đi khám được chẩn đoán hiếm muộn không rõ nguyên nhân. Năm đó chúng tôi còn tổ chức cưới lại, có đầy đủ thủ tục ăn hỏi, rước dâu, cũng mua giường tủ mới, đổi hướng phòng ngủ, nhưng rồi sau đó vẫn chẳng thấy con đâu.

Những năm sau đó, vợ chồng tôi đi khắp các tỉnh phía Bắc, ai mách gì là đi đó bốc thuốc uống. Năm 2008, chúng tôi làm thụ tinh ống nghiệm (IVF) lần đầu tiên nhưng thất bại. Cơ duyên cho vợ chồng tôi gặp được con gái nuôi, nhưng cũng phải rất khó khăn mới đón được bé về.

Hai năm tiếp theo, tôi tiếp tục làm thêm 2 lần IVF tại bệnh viện trên mà không một lần lên hai vạch. Kiên trì 5 năm trời ở đây không đem lại kết quả, tôi chuyển sang viện khác mổ thăm dò, nhưng vẫn chỉ là những vô vọng.

Sát nhà tôi là anh họ nhà chồng, vợ chồng họ kết hôn 7 năm không có con. Anh ấy đã kiếm con bên ngoài. Tôi phải chịu áp lực rất lớn đằng nhà chồng. Bố mẹ, cô bác, nhiều người nói chồng tôi cưới thêm vợ hai. Sau những lần thất bại, tôi cũng chán nản muốn buông tay, những lúc ấy chính chồng tôi không chịu buông. Vì tình yêu của anh dành cho, tôi lại càng cố gắng.

Một cặp vợ chồng trẻ đi khám hiếm muộn. Ảnh: P.D.

Một cặp vợ chồng trẻ đi khám hiếm muộn. Ảnh: P.D.

Bước sang năm 2013, tôi bảo chồng không phát triển cửa hàng nữa. "Hết tuổi đẻ, có kiếm được tiền cũng không còn nghĩa lý gì", tôi bảo với anh. Thế là vừa trả nợ được ngân hàng một khoản kha khá hồi trước Tết, đến tháng 3 chúng tôi lại vay 100 triệu, quyết định Nam tiến kiếm con. Đợt đó tôi cũng xác định tâm thế, chuyến đi này không kiếm được con thì sẽ chia tay, vì dù chồng có yêu nhưng sống chung cũng không vui vẻ.

Vào đó vài ngày tôi được chọc trứng. Không như mọi lần, làm xong được một lúc tôi thấy khó chịu, không đi vệ sinh được. Người tôi đột nhiên rạo rực, mềm nhũn. Tôi nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Hóa ra trong quá trình chọc trứng, tôi đã bị chọc vào bàng quang.

Tưởng nhẹ, cấp cứu xong chồng đưa tôi về nhà. Nhưng không ngờ, tôi bị chảy máu bàng quang, máu đông trong cơ thể. Về phòng được một lúc tôi lại ngất đi. Suốt từ 2h chiều đến 7h tối, hai bác sĩ thay phiên cấp cứu cho tôi, sau hơn 4 tiếng máu mới cầm.

Sau khi chọc trứng 2 ngày là tiến hành chuyển phôi, nhưng sức khỏe tôi quá yếu không bác sĩ nào cho làm. Nghĩ phận mình lặn lội vào đây, chịu bao cay đắng đến hôm nay thì gặp hết rủi ro này đến rủi ro khác, tôi bật khóc nức nở. Lúc đó, bác sĩ điều trị cho tôi nói: "Tôi rút ống xông, nếu chị có thể tự đứng được tôi sẽ chuyển phôi cho chị".

Ống xông rút lúc 10h30', đến 11h30' thì tôi tự đứng lên được. Sau đó thì được chuyển phôi. Đến ngày thứ 12 vẫn không thấy trong người khác gì, tôi buồn thiu, đã dọn đồ chuẩn bị ra về thì bất ngờ kết quả thử thai tôi đã đậu, chỉ là beta rất thấp. Sau 13 năm cưới, lần đầu được nghe tin có thai, vợ chồng tôi ôm nhau khóc nức nở. Trời hôm đó mưa giông mà chồng tôi ôm vợ xong, cứ thế chạy ra đường. Lúc về anh ướt như chuột lột, trên tay là một hộp sữa bầu...

Định sẽ ở trong này dưỡng thai đến ngày sinh, tuy nhiên tới tuần thứ 9 một thai nhi ngừng phát triển. Hoang mang quá, những tưởng được 2 con, thì nay chỉ còn một. Chúng tôi quyết định về Bắc dưỡng thai.

Khi về ngoài này, tôi ở nhà tĩnh dưỡng hoàn toàn. Chồng vừa cầm cự phát triển tiệm ảnh cưới, vừa lo hết mọi việc trong nhà, ngay đến cả việc đưa vợ đi vệ sinh, tắm rửa anh cũng tận tụy làm hết.

Cuối năm 2013, con gái tôi chào đời. Sau khi có con, hai vợ chồng định chuyển hướng kinh doanh, nhưng nghĩ đây là việc dài hơi, sẽ phải dồn sức mà tuổi đẻ thì có hạn, nên chúng tôi vẫn tiếp tục đặt kế hoạch kiếm con lên trước.

Nghĩ làm được ở TP HCM, năm 2015, chúng tôi lại vào đó làm, song một lần IVF thất bại, một lần được thì bị lưu. Mấy năm tiếp theo, tôi làm thêm nhiều lần IUI (bơm tinh trùng vào tử cung) nhưng cũng không thành. Xác định chắc tôi chỉ có thể mang thai được bằng IVF, vợ chồng tôi lại tiếp tục làm tại Bệnh viện Bưu Điện. Lần mang bầu này tôi bị rau tiền đạo, phải thuê nhà cạnh viện theo dõi suốt 9 tháng và mất gần 300 triệu đồng cho cả thai kỳ. Vào đầu năm 2018, tôi đã sinh 2 con trai.

Giờ gia đình tôi có 4 con. Con gái đầu chúng tôi nhận nuôi đã 10 tuổi, con gái thứ 2 được 4 tuổi và cặp sinh đôi được 4 tháng tuổi. 18 năm qua chúng tôi làm được bao nhiêu là dành hết vào việc đi kiếm con. Đến giờ sổ đỏ vẫn cắm ngân hàng chưa rút ra được. Nhưng chúng tôi toại nguyện. Chồng tôi thậm chí còn động viên, vài năm tới trả hết nợ, chúng tôi sẽ đi kiếm con tiếp.

Nhìn lại, hành trình có con của vợ chồng tôi gian nan, nhưng vẫn còn may mắn hơn nhiều người. Tôi từng gặp một chị người miền Trung đã làm thụ tinh ống nghiệm khắp các bệnh viện 3 miền. Năm hai chị em gặp nhau, chị làm IVF lần thứ 14 nhưng không biết có đậu được không. Chị ấy muốn có một đứa con của mình nên không ngừng cố gắng.

May mắn nhất trong hành trình của tôi là vợ chồng tôi làm ra được tiền, không phải phụ thuộc vào gia đình. Và may mắn nữa, là chồng tôi yêu thương vợ. Anh rất thích trẻ con, muốn nhà đông con cái nên tôi dù vất vả sinh con, nhưng luôn có anh ở bên, sinh con ra là anh chăm sóc các bé không từ việc gì.

Phan Dương

* Tên nhân vật được thay đổi.

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top