Chị Thu (35 tuổi) từng có một công việc ổn định và tăng đều hàng năm trong một công ty xây dựng. Tuy nhiên, sau hơn 10 năm đi làm thuê, chị quyết định nghỉ việc, làm những thứ mình thích, dù thu nhập thấp hơn, bập bõm. Chị đang rất hạnh phúc với quyết định của mình.
Cách đây khoảng 6 tháng tôi đã chia sẻ về giấc mơ bỏ việc. Hôm nay thì nghỉ việc thật sự rồi, không phải mơ nữa. Trong 10 ngày này có quá nhiều cảm xúc. Các anh chị em quen biết vẫn chưa hết thắc mắc về chuyện tôi bỗng dưng bỏ ngang một công việc ổn định.
"Em nghỉ việc để làm gì?", "Em xin vào công ty nào?", tôi lắc. "Vậy thế ở nhà kinh doanh online à, viết sách à?", tôi chỉ cười.
Thực tế tôi nghỉ việc để ở nhà. Đơn giản thế thôi. "Thế ở nhà em làm gì?". À, vẫn cứ phải làm gì? Nói đơn giản ra là lấy tiền đâu mà sống.
10 ngày qua, sáng tôi dậy lúc 5h, bật nhạc nghe, đọc một cái gì đó. Ăn sáng với mẹ, rồi uống trà. Sau đó chuẩn bị cho 2 đứa đi học. 7h chở chúng đến trường -việc mà mấy năm nay đều giao hết cho mẹ lo.
Tiếp theo tôi dọn nhà một chút, sau đó cắp sách xuống quán cà phê. Cũng có hôm tôi xách xe đi gặp bạn đến tận chiều. Tôi dành nhiều thời gian để tương tác Facebook, chat với nhiều người. Tôi cũng tham gia một vài group. Đọc những bài viết trong đó. Thỉnh thoảng tôi viết bài, sau đó đọc và trả lời các bình luận. Chả cái nào kiếm ra tiền. Chỉ là tôi thích thôi.
4h chiều tôi bắt đầu đi đón con. Và cho đến tận lúc đi ngủ là thời gian dành cho chúng và gia đình.
Vợ chồng chị Thu cùng làm trong một công ty xây dựng. Ảnh: NVCC. |
Tôi biết không ít người muốn nghỉ làm hoặc muốn chuyển sang một công việc khác nhưng vẫn loay hoay chưa dám quyết định. Vấn đề lớn nhất là nghỉ thì làm gì, lấy gì tiêu trong khi tìm công việc mới. Tôi cũng từng có nỗi lo luẩn quẩn như thế. Nhưng lần này tôi lại quyết định nghỉ việc rất nhẹ nhàng, trong khi không có khoản tiết kiệm nào cả, thậm chí nợ vẫn còn. Cái quan trọng nhất là tôi đã quẳng được gánh nặng tiền bạc đi.
Chồng tôi cũng động viên vợ làm việc mình thích. Anh tin rằng tôi sẽ thành công và rằng thời gian qua anh theo dõi rất sát những bài viết của tôi trên mạng. Khi tôi nói thu nhập của em sẽ giảm, thì anh bảo "mình chỉ cần giảm chi tiêu, con học trường công, anh sẽ hỗ trợ em thêm nữa".
Công việc ở công ty cũ cho tôi thu nhập ổn, tăng đều từng năm. Vậy nhưng lúc nào tôi cũng thiếu. Năm trước mỗi tháng tiêu hụt 2 triệu, năm sau tăng lương cũng vẫn hụt 2 triệu. Đầu tiên vì sinh con, sau đó lại mua nhà nên phải trả nợ. Năm sau lại sắm sửa nội thất. Tiếp đó lại sinh đứa thứ 2. Rồi tụi nó đi học. Rồi sắm cái nọ cái kia… Chắc làm 10 năm nữa cuộc sống của tôi vẫn tiến triển như vậy.
Tôi đọc một cuốn sách nói rằng: Con người nỗ lực làm việc để có cuộc sống tốt hơn. Họ mua sắm những thứ để nâng cao chất lượng cuộc sống như nhà đẹp, xe hơi, tủ lạnh, máy giặt… nhưng thực tế thì cuộc sống của họ không hạnh phúc hơn. Họ bận rộn hơn, làm việc ngày càng nhiều hơn. Thậm chí chẳng có thời gian để mà sử dụng cái mình đã mua.
Thế nên, nếu có thể cắt hết những nhu cầu không cần thiết đi, chi phí cho cuộc sống chẳng còn bao nhiêu cả. Và đó là lý do tôi nghỉ và không thấy lo lắng gì về tiền.
Vậy tôi đang tiến hay tôi đang lùi? Lúc tôi xin nghỉ, một đồng nghiệp tâm huyết khuyên tôi: "Em còn trẻ, nên phấn đấu tiến lên, đừng lùi lại".
Hai ngày đầu sau nghỉ tôi có chút hụt hẫng, cảm giác mất đi một thứ quá quen suốt 10 năm. Tiếp đó là cảm giác bối rối làm sao để bắt đầu. Trong tôi nhen nhóm một nỗi sợ hãi.
Giữa lúc ấy một người đã cho cho tôi từ khóa: hãy tận hưởng. Đó là một từ khóa tuyệt vời. Suốt từ ngày sinh con, mấy năm rồi tôi cứ ước có một ngày cho riêng mình, không vướng bận. Thế mà đến khi giàu sụ về thời gian thì tôi lại quên mất nhu cầu tận hưởng. Thế là tôi sưu tập những bản nhạc mình thích, mở lên, nằm trên sofa nghe cả giờ. Những nốt nhạc thánh thót ngân xa, tự nhiên lại thấy lòng mình rộng mở. Nỗi sợ hãi như một cuộn len rối từ từ được nới thẳng ra.
Tôi không lùi lại. Tôi đang tiến lên mà còn tiến một bước dài. Tôi không còn phải tất bật ra khỏi nhà lúc 7h sáng và trở về nhà rệu rã vào lúc tối muộn. Tôi không phải gồng lên với deadline, mang cả những lo lắng về nhà để cáu gắt với con và giật mình trong những cơn ác mộng. Con tôi, lúc chiều đến chúng không phải ngơ ngẩn nhìn ra cửa hỏi ngoại hôm nay mẹ có về muộn nữa không.
Giờ đây tôi có thời gian cho chính mình và gia đình. Tận tay chăm lo con cái. Làm việc mình thích và thích việc mình làm. Tất nhiên mấy ngày nay nghỉ ngơi thôi. Sắp tới tôi sẽ bắt tay vào công việc của riêng mình, một công việc về viết lách và nó chẳng có mối liên hệ nào với ngành học xây dựng trước đây cả.
Người ta nói rằng, phải làm việc quần quật như trâu thì mới thành công. Tôi lại tin là cứ hạnh phúc rồi sẽ thành công. Mà hạnh phúc thì chẳng đâu xa, khi bạn thực sự lựa chọn bạn sẽ thu xếp được, như tôi bây giờ.
Thu Nguyễn
* Tên nhân vật đã thay đổi
Post a Comment