Là một chuyên gia về hôn nhân và gia đình tại Mỹ, bà mẹ 3 con Christine Suhan, vẫn chưa thể tự giúp mình thoát khỏi nỗi ám ảnh về quá khứ từng bị cưỡng bức để tận hưởng cuộc sống chăn gối viên mãn với chồng. Bài viết dưới đây là trải nghiệm được chị chia sẻ trên trang Marie Claire:

Đêm qua, tôi khóc tới tận khi ngủ thiếp đi. Tôi nhìn chồng vội vã mặc quần áo vào và lao ra khỏi phòng. Anh ấy lại giận dữ với tôi. Những giọt nước mắt của tôi tuôn trào khi tiếng cửa phòng đóng sập lại. Vậy là một đêm lãng mạn nữa lại vừa bị hủy hoại vì cơ thể tôi dường như không thể thả lỏng. Tôi ghét sex. Tôi ghê tởm nó.

Nhớ thời tuổi teen, tôi đã mơ về lần đầu sẽ vô cùng thiêng liêng, hồi hộp, đầy đam mê. Đó là một sự gắn kết sâu sắc, đặc biệt với người mình yêu. Trái tim tôi, tâm trí và cả cơ thể tôi sẽ bùng nổ và cả thế giới sẽ như ngừng quay vào giây phút ấy - giống như những bộ phim và các cuốn sách vẫn hay kể vậy.

 
nguoi-vo-yeu-chong-nhung-so-sex-vi-am-anh-bi-cuong-buc

Christine Suhan và chồng. Ảnh: Marieclaire.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng lần đầu tiên, mình lại phải nằm co ro trên sàn phòng tắm lạnh lẽo, khóc như điên dại, cố bắt tâm trí xóa nhòa đi những kí ức đáng sợ của đêm trước. Tôi ghê tởm sex bởi vì tôi bị cướp đi đời con gái do cưỡng bức. Bây giờ, sex với tôi là một nỗi đau, là sự ám ảnh. 

Ngay cả sau nhiều năm trị liệu, cố gắng hàn gắn lại tâm hồn và cơ thể, mỗi lần làm "chuyện ấy" vẫn khơi lại chứng rối loạn trầm cảm sau sang chấn của tôi. Tôi lùi xa khi chồng chạm vào người. Sau 8 năm bên nhau, tôi vẫn co rúm lại mỗi khi chồng đụng tới cẳng chân. Tâm trí tôi không thể nhớ điều gì, nhưng cơ thể tôi sẽ không quên được. Cơ thể tôi không thể thả lỏng.

Đêm qua, tôi không hề có sự chuẩn bị trước cho "chuyện ấy". Tôi tưởng vợ chồng sẽ chỉ ôm nhau nhưng chồng tôi lại muốn nhiều hơn thế. Cơ thể tôi không thể chịu được những đụng chạm của anh ấy. 

Chồng càng cố tiến tới, tôi lại càng lùi xa. Những cử chỉ đáng yêu, mơn trớn của anh ấy lại biến thành sự hung hãn trong mắt tôi. "Chỉ một lần thôi, xin em hãy giả vờ như thích anh được không!", chồng tôi gào lên. "Em yêu anh, nhưng em xin lỗi", tôi thì thầm. Mọi thứ đã quá muộn. Chồng tôi lao ra khỏi phòng.

Tôi ước gì sex chỉ là một khoảnh khắc bất chợt, ngẫu hứng, chỉ là một mối quan hệ chớp nhoáng. Tôi thực sự muốn thế. Nhưng không thể. Nó thực sự khiến tôi kiệt quệ, cả về thể chất lẫn cảm xúc. Nó là một nhiệm vụ quá sức với tôi, khiến tôi nản lòng, nó bắt tôi phải chuẩn bị tâm trí quá nhiều. Tôi phải cố gắng thật nhiều để giữ cho cơ thể mình thật thư giãn. Hít thở sâu và các bài tập tinh thần có thể hữu ích lúc nào đó, nhưng có những hôm tôi vẫn không thể điều khiển được mình. 

Chồng tôi cố gắng hiểu vợ nhưng tôi không biết liệu anh ấy có làm được điều đó không. Thật khổ cho anh ấy. Khổ cho cả hai vợ chồng tôi. Anh ấy trở nên hậm hực vì sự thờ ơ của tôi. Tôi cũng vậy. Anh ấy nhầm lẫn, cho rằng tôi không ham muốn anh bởi anh không hấp dẫn với tôi. Điều đó khiến anh cảm thấy bất an. Bất kể đã bao nhiêu lần tôi nói với chồng rằng lỗi không phải ở anh, chồng tôi vẫn cảm thấy như vậy. Tôi yêu anh ấy mãnh liệt và vô cùng muốn thể hiện với chồng bằng hành động nhưng tôi không thể. Và việc này khiến tôi đau đớn hơn bất cứ điều gì. 

Sex không phải lúc nào cũng tệ nhưng nó luôn là một cuộc giằng co. Thật đau lòng khi chồng thấy sự đau đớn về thể xác của tôi và biết rằng anh ấy góp phần gây ra việc đó. Anh ấy thèm sự đam mê, gần gũi.

Đêm qua, tôi khóc vùi trong gối và tự hỏi sex sẽ thế nào nếu tôi không bị cưỡng bức. Liệu tôi có được tận hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn từ việc đó không? 

Tôi rất biết ơn chồng vì anh ấy và tôi đã tìm ra được những cách khác để thể hiện sự thân mật, mà không nhất thiết phải dùng tới chuyện đó. Nhưng chuyện đêm qua đã diễn ra không giống như những lần trước đó. Tôi vô cùng muốn xóa đi khoảnh khắc ấy. Tôi muốn những đụng chạm của chồng có thể khuấy động mình lên. Tôi muốn các thớ cơ trên người mình thả lỏng và tâm trí tôi đừng ám ảnh chuyện cũ nữa. Tôi muốn được tận hưởng "chuyện ấy" và tôi sẽ tiếp tục hy vọng điều đó sẽ xảy ra.

Vương Linh

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top