Cặp uyên ương 26 tuổi Phạm Hạnh Thảo và Lê Ngọc Chiến tự nhận mình như hai thỏi nam châm trái dấu: Thảo sôi động, vui vẻ, vô tâm, Chiến trầm lắng, ít nói, sâu sắc. 

Cả hai gặp nhau khi học chung đại học. Chiến nhìn thấy Thảo lần đầu là qua một bức ảnh dán trên bảng tin của trường. Tim chàng sinh viên năm nhất lầm lỳ bỗng đập loạn nhịp khi thấy nụ cười tươi rói trong ảnh của cô gái có gương mặt lém lỉnh đang đứng giữa nhóm tình nguyện.

Ngày đó, Thảo và Chiến học chung khoa nhưng khác lớp tại Đại học kinh tế tài chính TP HCM nên không biết nhau. Tới năm 2, theo lịch học, hai người ngồi chung một lớp và ngay từ buổi đầu thấy Thảo, Chiến đã nhận ra ngay cô gái có nụ cười khiến anh xao xuyến.

Từ đó, anh lặng lẽ "bám đuôi" cô nàng. Biết Thảo ngày ngày đi xe bus tới trường, anh bỏ hẳn xe máy ở nhà, cũng mua vé tháng lên cùng tuyến xe bus với Thảo. "Nhà mình ở Biên Hòa, cách trường 40km nên phải đi học sớm, lên xe là buồn ngủ. Anh ấy chuyên ngồi ghế phía sau, rồi cầm áo, kê vào tấm kính bên cạnh để khi mình ngủ gật cộc đầu vào đó sẽ không bị đau", Thảo kể lại. 

Chiến luôn quan tâm và theo đuổi suốt một năm nhưng Thảo luôn phớt lờ. Tới khi thấy Chiến nản lòng và nhận ra tình cảm của mình, cô vội nhắn tin tỏ tình. "Nhắn xong tự thấy 'quê' quá. Lỡ đâu người ta không còn thích mình thì sao? May mà người ta cũng đáp lại nhiệt tình", Thảo kể lại.

Thảo kể rằng, khi yêu, cả cô và Chiến đều thực sự thay đổi nhiều nhờ người kia. "Mình bốc đồng, vô tâm, còn Chiến luôn nhường nhịn nhưng cũng sẵn sàng đợi lúc thích hợp để phân tích cho mình thấy cái sai. Mình thì hay kéo Chiến vào các hoạt động chung nên anh ấy cũng vui vẻ, hòa đồng hơn chứ không ít nói, trầm lặng như trước", cô gái kể. 

Tốt nghiệp đại học, Thảo đi làm bên ngân hàng còn Chiến quyết định du học thạc sĩ tại Mỹ. Hoang mang không biết chuyện tình cảm của mình sẽ đi tới đâu, Thảo đã khóc hết nước mắt. Để cô yên lòng, trước khi lên đường, Chiến viết một mảnh giấy ghi rằng 2 năm sau anh sẽ trở về cưới cô, nhờ mẹ Thảo ký vào làm chứng. 

"Mẹ mình và bạn ấy thân thiết lắm. Ngay cả trong thời gian Chiến du học, nhiều lần hai đứa giận dỗi do hiểu lầm, do xa mặt cách lòng, mình không thèm nghe máy là anh ấy gọi điện về nói chuyện với mẹ mình vài giờ liền trong đêm", Thảo kể.

Yêu nghề làm bánh từ hồi cấp 3 nhưng không được bố mẹ ủng hộ, sau khi ra trường và làm bên ngân hàng một năm, Thảo quyết định theo đuổi đam mê bằng việc đi học làm bánh. "Ở lớp bánh có nhiều bạn trai cũng theo đuổi và rất ga lăng, trong khi người yêu mình thì ở quá xa, bận bịu với việc học và làm thêm, lại trái múi giờ, nên mình cũng hay tủi thân và nghĩ ngợi", Thảo nhớ lại. 

Có lần, Chiến vì tham gia một cuộc giao lưu trong trường mà quên giờ hẹn nói chuyện qua mạng với Thảo. Sau đó, cô còn thấy trên Facebook của người yêu đăng một tấm hình chụp cả nhóm bạn giao lưu và có cô gái dựa lưng vào anh nên vô cùng tức giận, đòi chia tay. Suốt một tháng, ngày nào Chiến cũng gọi nhưng Thảo không thèm nghe.

Anh chàng sau đó đã gom góp hết tiền làm thêm để bay về thăm bạn gái. Cũng vì chuyến về này mà Chiến phải kéo dài chương trình học thêm vài tháng và tốt nghiệp muộn. Sau khóa học, Chiến có cơ hội được giữ lại trường và định cư tại Mỹ nhưng anh đã quyết định trở về Việt Nam hơn một năm trước để thực hiện lời hứa với người yêu. 

"Mình biết Chiến cũng buồn nhiều khi từ bỏ cơ hội tốt như vậy nhưng anh ấy không bao giờ khiến mình cảm thấy vì mình mà người yêu phải hy sinh cơ hội định cư, thăng tiến. Chiến luôn thể hiện rằng việc trở về là quyết định không có gì phải hối hận. Điều đó càng làm mình trân trọng tình cảm này hơn", Thảo chia sẻ.

Thảo đã thôi làm ngân hàng và chuyển hẳn sang nghề làm bánh. Đôi bạn trẻ sẽ về chung một nhà sau đám cưới vào tuần sau, kết thúc quãng thời gian ngày ngày Chiến chở Thảo từ Sài Gòn về Biên Hòa mấy chục km. 

Vương Linh
Ảnh: Kim Ơi

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top