Tôi in ra 75 trang tin nhắn của vợ với nhân tình, gọi cho luật sư nhờ soạn một thỏa thuận buộc vợ rời khỏi nhà và không được nuôi con.
Bài viết dưới đây là chia sẻ về trải nghiệm cay đắng và kế hoạch trả đũa đặc biệt của một người chồng có vợ ngoại tình, đăng trên tạp chí Elitedaily:
Vài năm trước, tôi từng tưởng mình có cuộc sống hạnh phúc: Gia đình kinh tế khá giả, hai vợ chồng có sức khỏe tốt, đời sống chăn gối viên mãn, hai con, một con gái 14 tuổi, một con trai 9 tháng đều ngoan ngoãn.
Vợ chồng tôi đều làm việc cả ngày, không có nhiều thời gian dành cho nhau. Thời gian ấy, tôi thấy vợ hay nhắn tin với "bạn gái". Tôi không bận tâm lắm nhưng cũng cố gắng đi làm về sớm hơn, giúp vợ các việc lặt vặt và lắng nghe, quan tâm đến cô ấy.
Một hôm, tôi vô tình thấy vài tin nhắn Facebook của vợ khi sạc pin cho chiếc Ipad cũ đang để cho con trai bé nghịch. Đó là những tin nhắn giữa cô ấy và một anh chàng cùng quê, có tên gọi được tôi viết tắt là JBC. Những tin nhắn này không có gì quá đáng nhưng có vẻ rời rạc và khó hiểu (như thể có những tin đã bị xóa). Tôi nhắc mình phải lưu ý việc này và cố gắng khắc phục những gì chưa ổn giữa hai vợ chồng.
Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ để tạo một bất ngờ nho nhỏ cho vợ vui, đặt vài mảnh giấy nhớ ngọt ngào nói với nàng rằng tôi yêu và trân trọng cô ấy thế nào.
Sau đó ít lâu, khi xem lại chiếc iPad, tôi thấy vô số tin nhắn qua lại giữa vợ và anh chàng JBC kia. Họ đã chế nhạo các khuyết điểm của tôi, những bí mật tôi chỉ nói riêng với vợ. Họ nhắn tin sex với nhau.
|
Ảnh minh họa: Paramount Pictures.
|
Tôi không dám đối mặt với vợ. Tôi ở lại văn phòng đến lúc vợ ngủ và uống vài ly. Hôm sau tôi xin nghỉ, nằm dài tự vấn bản thân và cố hình dung xem mình nên làm gì tiếp theo.
Vài tuần sau đó, tôi tiếp tục theo dõi sát các tin nhắn của vợ. Họ công khai đã có quan hệ tình dục và gã JBC kia còn khen vùng nhạy cảm của vợ tôi.
Tôi đi tư vấn luật sư và đã đưa ra quyết định. Qua các đoạn tin nhắn, tôi phát hiện JBC thường đến thị trấn nơi gia đình tôi sống vào cuối tuần và hẹn gặp vợ tôi ở một khách sạn gần đó.
Một ngày cuối tuần, vợ nói muốn đi spa với mấy cô bạn thân để thư giãn. Tôi liên lạc với luật sư và soạn một thỏa thuận chia tay, ghi rõ vợ tôi sẽ phải chuyển ra khỏi nhà, chỉ đến thăm con vào cuối tuần, không được ở tạm cùng các con trong thời gian đợi việc ly hôn hoàn tất. Hai tuần sau đó là quãng thời gian đau đớn nhất trong đời tôi. Sau tất cả, mọi tình cảm tôi dành cho vợ đều đã chết, thứ duy nhất còn lại là sự sôi sục căm giận.
Ngày quyết định đã đến. Tôi xin nghỉ làm. Tôi rút một nửa số tiền trong tài khoản chung, để lại cho vợ một nửa, đồng thời đăng ký chuyển tiền lương sang một ngân hàng mới. Tôi đóng tài khoản đầu tư và rút một nửa bằng tiền mặt cho vợ còn nửa kia chuyển sang tài khoản mới của mình. Cuối cùng, tôi in hình chụp tin nhắn của vợ ra, khoảng 75 trang.
Hôm sau, tôi có mặt ở khách sạn và gọi điện cho vợ từ dưới sảnh. Cô ta lại nói dối đang đi cùng bạn gái. Tôi bước tới quầy lễ tân và nhờ nối máy tới phòng gã JBC. Chuông reo 3 lần thì anh ta nhấc máy.
JBC: Ai đó?
Tôi: JBC, anh có thể bảo vợ tôi xuống sảnh chút không?
JBC: Anh đang nói gì tôi không hiểu.
Tôi: Được thôi. Chắc tôi phải gọi điện cho chị nhà và mời chị ấy đến đây (tôi ra vẻ biết tất tật nhưng kỳ thực chỉ biết anh ta đã có vợ).
JBC: (Không nói không lên lời, vẻ hoảng loạn).
Tôi: Anh có 5 phút.
Chỉ chưa đầy 2 phút sau, vợ tôi bước ra khỏi thang máy với vẻ bối rối. Cô ấy ngồi cạnh tôi ở góc sảnh khách sạn. Vợ thanh minh rằng mọi chuyện không như tôi nghĩ.
Tôi: Tôi không đến đây để cãi nhau. Mọi thứ cần biết đều có sẵn trong đống giấy này rồi (tập giấy tôi đã in các tin nhắn của vợ với nhân tình). Cách duy nhất để tôi không gửi mớ giấy này đến cho con gái chúng ta hay bố mẹ cô và email cho tất cả mọi người biết là cô hãy ra khỏi nhà ngay lập tức. (Vợ tôi là một người kiêu ngạo. Con gái chúng tôi đang trải qua giai đoạn nổi loạn tuổi teen và cô ấy biết chắc nếu biết chuyện này con bé sẽ không bao giờ nhìn mặt mẹ. Vợ tôi cũng là con cưng của bố mẹ và luôn sợ làm gia đình mất mặt. Tôi nắm rõ các điểm yếu của vợ và biết cô ấy sẽ bằng mọi giá bảo vệ thanh danh của mình).
Vợ: Sụt sịt khóc, sợ sệt.
Tôi: Đây là số tiền đủ để cô có một nơi ở mới.
Vợ bắt đầu khóc và cảm xúc xáo trộn hiện rõ trên gương mặt cô ấy.
Tôi: Đây là thỏa thuận chia tay. Cô hãy xem và ký vào. Hãy cứ vui vẻ với JBC. Đừng quay về nhà nữa hoặc tôi sẽ gửi những thứ này cho mọi người.
Tôi rời khỏi đó và biết cô ấy đã sụp xuống. Tôi chui vào xe và cũng òa khóc như một đứa trẻ. Tôi đã kiềm chế để không khóc hay gào thét trước mặt vợ.
Sau đó, cô ấy nhắn và gọi cho tôi liên tục. Tôi tắt máy. Vài ngày sau tôi để cô ấy tới chuyển đồ và nói chuyện với các con, kiểu như bố và mẹ cần xa nhau một thời gian nhưng cả hai đều vẫn yêu các con.
Một tuần sau, tôi đồng ý trò chuyện với vợ. Cô ấy xin lỗi, quỳ gối, gục vào đùi tôi khóc nức nở, mong có cơ hội hàn gắn. Tôi không có ý nối lại. Tôi gợi ý cô ấy nên đi tư vấn hôn nhân, rằng tôi không thể sống cùng vợ nữa nhưng cô ấy nên ở gần lũ trẻ để cố gắng duy trì mối quan hệ với các con.
Thế là từ đó cô ấy đến nấu và ăn tối với lũ trẻ 3 lần một tuần (luôn để phần thức ăn cho tôi), dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ đồ, sau đó đi về.
Vài tháng sau, chính tôi cũng đi trị liệu tâm lý và được chẩn đoán là bị trầm cảm, rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý. Tôi xin cơ quan cho phép làm bán thời gian để giải quyết các vấn đề cá nhân và được chấp nhận ngay.
Sau 6 tháng trị liệu, tôi nói với vợ rằng tôi không thể tha thứ cho cô ấy ngay và rằng tôi muốn ly hôn êm thấm nhưng cô ấy nói vẫn yêu tôi, hy vọng có lúc vợ chồng quay lại với nhau.
Trước khi tòa đưa ra phán xét, tôi cần các con đồng ý ở với mình. Tôi cố ý để con lớn phát hiện bố nó tìm kiếm trên Google các thông tin kiểu như "làm thế nào để vượt qua chuyện vợ ngoại tình". Con gái tôi đã đến bên bố và khóc. Tôi nói lẽ ra con không nên biết chuyện này, rằng mẹ nó mắc sai lầm nhưng vẫn rất yêu con và tôi sẽ luôn ở bên cháu.
Chẳng có gì ngạc nhiên khi vài tháng sau tòa đưa thông báo cả hai con tôi đều được ở với bố trong căn nhà bọn trẻ lớn lên.
Khi việc ly hôn kết thúc, tôi có ngôi nhà (từng được mua bằng một nửa tiền của vợ), được quyền nuôi dưỡng các con và nhận khoản trợ cấp nuôi con khá cao từ vợ vì tôi chỉ có thu nhập từ công việc bán thời gian.
Hiện tại, sau 2 năm, tôi đang sống rủng rỉnh trong căn nhà đó. Cứ cuối tuần, vợ cũ đến đón các con đi chơi thì tôi lại có thời gian vui vẻ hẹn hò qua mạng.
Trong mắt các con, tôi như một vị thánh, luôn tận tụy chăm sóc và có mặt lúc chúng cần. Trong mắt vợ cũ, tôi là một người đáng khát khao và cô ấy sẵn sàng dâng hiến sex bất cứ khi nào tôi muốn bởi vẫn hy vọng một ngày nào đó hai vợ chồng quay lại. Nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Vương Linh