'Nếu biết mình bỏ tiền mua thì vợ lại càu nhàu xót tiền. Nên nhờ bạn giả vờ mở thưởng như người ta vẫn làm trên Facebook ấy'.
Tuệ Nhi, cô chủ một cửa hàng bán đồ túi xách ở Hải Phòng, chia sẻ câu chuyện về một người khách đặc biệt ngày cuối năm, đó là một anh chồng mua quà cho vợ, nhưng nhờ shop giả vờ như vợ trúng thưởng.
"Một thời gian dài tôi gần như đắm chìm trong những câu chuyện đầy u buồn của rất nhiều phụ nữ bởi sự hy sinh vô nghĩa họ dành cho người đàn ông. Nhưng hôm nay tôi đã thấy một người phụ nữ thực sự may mắn. Dù tôi không biết cô ấy gầy béo xấu đẹp ra sao, nhưng tôi chắc chắn người đàn ông vừa rồi đã cho cô ấy một tình yêu khiến cả ngàn người phải mơ ước. Một tình yêu xứng đáng được trân trọng và khát khao hơn gấp trăm lần những món quà lung linh đắt đỏ kia", Tuệ Nhi chia sẻ.
Dưới đây là câu chuyện của cô đăng trên Facebook ngày cuối năm:
Chiều 29 tết, chị em tôi đang tất bật dọn dẹp thì có anh khách nam đẩy cửa bước vào. Anh ấy mặc đồ của công nhân vệ sinh môi trường, tầm 28 tuổi, giọng nói trầm ấm.
Anh rút điện thoại từ trong túi áo, mở cho tôi xem hình ảnh của chiếc túi muốn mua. Tôi liếc qua có đôi chút bất ngờ (vì tôi bán online, khách xem hàng hẳn đã biết nó thuộc tầm giá nào trước khi quyết định tới shop).
Anh khách nhìn chiếc túi đặt trên quầy, ngó lại hình ảnh rồi hỏi giá. Tôi bảo 2,9 triệu có bảo hành, anh ấy cũng mặc cả đôi chút .
Tôi cười nói hàng cuối năm sale rồi, chỉ bớt thêm 100 nghìn, coi như mừng tuổi khách trước thôi. Anh ấy đồng ý mua và ngỏ lời muốn nhờ cửa hàng một việc:
"Mình muốn tặng vợ chiếc túi này vào Valentine tới. Nhưng nếu biết mình bỏ tiền mua thì vợ lại càu nhàu xót tiền. Nên nhờ bạn giả vờ mở thưởng như người ta vẫn làm trên Facebook ấy. Khổ, mình thấy vợ suốt ngày chia sẻ với comment số may mắn nhưng đã bao giờ trúng được cái gì đâu.
Bạn làm chương trình comment 100 số điện thoại ấy. Thấy vợ online mình ới bạn đăng, mình tag vợ, rồi sáng hôm sau bạn thông báo trúng thưởng giúp mình".
Anh khách cứ thế nói một mạch, chị em tôi tròn mắt ra nghe chỉ dạ dạ với ok hưởng ứng.
Em dâu tôi tấm tắc khen: "Anh đúng là ông chồng số một Hải Phòng".
Anh khách cười cười kể thêm:
"Thật ra cũng tầm này năm ngoái hai đứa có xem qua chiếc túi như này, vợ thích rồi nhưng hỏi giá nghe cao quá nên chọn sang cái 2-3 trăm thôi. Hồi ấy mới yêu nên chả nói, sau cưới rồi thi thoảng đi qua vẫn chỉ chỏ cái túi, khen đẹp nhưng tiếc không mua vì vượt ngoài khả năng".
Tôi hứng khởi khen: "Anh thoáng tính tâm lý ghê".
Anh khách xua xua tay : "Có gì đâu, nói thật bỏ ra một lúc mấy triệu thì ai chẳng nghĩ, nhưng mỗi ngày bỏ ra 10 nghìn, cũng chỉ là điếu thuốc với chén nước chè thôi, vèo cái hết năm là mua được chiếc túi cho vợ".
Em dâu tôi vừa ký biên lai vừa đế lời trêu: "Anh khéo đùa, thế này vợ chắc sướng cả năm".
Anh khách lấy vì trả tiền:
"Uh thì mình thấy túi cũng rộng rãi, đi đâu bỏ thêm cái bỉm cái quần cho con cũng vừa. Hơn nữa mua hàng đẹp dùng nó bền, không lỗi mốt cũng là một cách tiết kiệm... Có điều phải nghĩ mãi mới ra cách này".
Tôi nhận tiền có thoáng thấy chiếc ví của khách cũng đã sờn da. Và thấy một đôi bàn tay khá thô, lòng bàn tay đầy vết chai cứng... hằn rõ sự vất vả anh đã đi qua.
Anh khách cảm ơn, bảo đang làm chỉ tranh thủ đi chút sợ muộn cửa hàng lại nghỉ tết. Chị em tôi mỉm cười, trêu sẽ bình chọn anh ấy là vị khách đặc biệt nhất trong năm.
Khách đã bước ra ngoài, chúng tôi nhìn theo những bước đi vội vã ấy vẫn không ngừng xuýt xoa khen ngợi.
Món quà nào chẳng có giá nhưng đắt hay rẻ còn phụ thuộc vào tấm lòng của người mua... Chắc chắn sự chân thành một cách sâu sắc như thế, một tình yêu lớn lao như thế luôn là vô giá.
Tuệ Nhi